
bắt cơ hội.”
Lâm Thanh Nham không đến nỗi quá
kinh ngạc và vui mừng. Hắn vốn là người xuất sắc, nếu có cơ hội, hắn cũng cảm
thấy bản thân đáng được hưởng.
Nghe nói đây là dự án có tính chiến
lược của tập đoàn, do trợ lý của Tần tổng trực tiếp phụ trách. Nhiều lúc bận
đến tối muộn, trợ lý sẽ đích thân giao cho Lâm Thanh Nham một số công việc vặt
vãnh. Ví dụ như đi đưa tài liệu cho Tần tổng, ví dụ pha tách cà phê cho Tần
tổng, ví dụ lái xe đưa Tần tổng đi trung tâm thương mại mua sắm. Sau nhiều lần
tiếp xúc, lâm Thanh Nham và Tần tổng trở nên thân thiết hơn. Hắn tận mắt chứng
kiến Tần tổng quyết đoán sát phạt trên thương trường, cũng chứng kiến bộ dạng
cô độc mệt mỏi của Tần tổng sau mỗi buổi tiếp đãi quan chức đến tận khuya. Dần
dần, trong lòng Lâm Thanh Nham nảy sinh sự kính nể người đàn bà mạnh mẽ này.
Sự việc trở nên rõ ràng vào hai
tháng sau. Hôm đó, người trợ lý lái xe đưa Tần tổng và Lâm Thanh Nham tham gia
một buổi tiệc của bộ thương mại. Đây là cơ hội lướn để hắn tiếp xúc với giới
kinh doanh nên hắn đặc biệt trân trọng. Khi buổi tiệc kết thúc, trời đã về
khuya. Tần tổng uống khá nhiều rượu, sau khi lên xe thiếp đi. Lâm Thanh Nham
vốn ngồi ở ghế lái phụ, người trợ lý nói: “Cậu hãy ra ghế sau chăm sóc Tần
tổng”
Lâm Thanh Nahm không hề nghĩ ngợi,
ngồi bên cạnh Tần Thù Hoa. Hắn chu đáo rót nước, đưa khăn mặt cho Tần tổng, lại
đắp tấm thảm mỏng lên người bà ta. Tần Thù Hoa mang vẻ say rượu nhướng mắt nhìn
hắt, khóe miệng ẩn hiện ý cười.
Khi xe ô tô rẽ ngang, thân hình Tần
Thù Hoa nghiêng ngả, Lâm Thanh Nham vội giơ tay đỡ, bà ta liền đỗ vào vai hắn.
Tần Thù Hoa nhắm nghiền hai mát, hơi
thở đều đều, toàn thân bất động. Lâm Thanh Nham cũng đờ người. Nhưng dù theo
phép tắc hay phép lịch sự, hắn đều không tiện đẩy người bà ta mà chỉ có thể
ngồi thẳng lưng, hai tay đặt lên thành ghế, tránh đụng chạm đến thân thể Tần
Thù Hoa.
Người phụ nữ này đã 40 tuổi nhưng cơ
thể vẫn rất mềm mại, mùi nước hoa thoảng thoảng xộc vào mũi Lâm Thanh Nam.
Gương mặt bà ta tựa vào vai hắn, chỉa cách lớp aos sơ mi mỏng. Cõ lẽ không mấy
dễ chịu nên bà ta nhẹ nhàng cọ xát vào vai hắn.
Trong xe ô tô yên lặng mấy phút đồng
hồ. Người trợ lý ở ghế trước coi như không nhìn thấy. Lâm Thanh Nham tự hồ ngồi
trên lò lửa, cuối cùng hắn cũng mở miệng: “Tần tổng? Tần tổng?”
Tần Thù Hoa chậm rãi ngẩng mặt.
Trán, má và bờ môi của bà ta lướt qua cổ và cái cằm trẻ trung tràn đầy nhiệt
lượng của Lâm Thanh Nham. Sau đó bà ta lặng lẽ nhìn hắn.
Đầu óc Lâm Thanh Nham như có tia
chớp vụt qua, bừng sáng trong nháy mắt.
Lúc này, Tần Thù Hoa đã nhắm mắt chờ
đợi. Miệng bà ta chỉ cách hắn một xentimet. Cảm giác buồn bực và chua xót mãnh
liệt dội vào lòng Lâm Thanh Nham, nhưng trong đầu hắn xuất hiện ý nghĩ rõ ràng,
hắn không thể từ chối, hắn chỉ có một con đường là hôn bà ta.
Trong xe vô cùng tĩnh mịch, trong
lòng Lâm Thanh Nham dậy sóng, thân hình hơi run rẩy, hắn cúi thấp đầu. Cảm nhận
được động tác của hắn, Tần Thù Hoa giơ tay ôm cổ hắn, ép môi bà ta vào môi hắn.
Đây là nụ hôn đầu tiên của Lâm Thanh
Nham, hắn không hề có cảm giác gì ngoài đầu lưỡi ươn ướt trơn trơn quấn vào
nhau. Miệng Tần Thù Hoa vẫn còn hơi rượu nhàn nhạt. Đúng lúc này, Lâm Thanh
Nham cảm thấy một bộ phận trên cở thể bắt đầu nở to và cương cứng. Phản ứng này
khiến hắn trở nên tỉnh tháo, cảm giác sỉ nhục bị đè nèn ùa về như thác lũ trong
giây lát. Hắn muốn đẩy người Tần Thù Hoa. Nhưng trên thực tế, động tác của hắn
chỉ là nghiêng đầu rời khỏi bờ môi của bà ta. Bốn mắt nhìn nhau. Khi bắt gặp
nếp nhăn ở khóe mắt Tần Thù Hoa, cơn buồn nôn lại dội lên cổ họng hắn.
Lâm Thanh Nham cố gắng nín nhịn, để
không nôn thốc nôn tháo ra xe ô tô. Tần Thù Hoa không hề phát giác. Tưởng hắn
ngượng ngùng và căng thẳng, bà ta tiếp tục tựa đầu vào vai hắn, nói nhỏ: “Thanh
Nham, tôi rất vui mừng”
Cuối cùng cũng đến ngôi biệt thự của
Tần Thù Hoa, Lâm Thanh Nham và người trợ lý đỡ bà ta xuống xe. Người trợ lý
nói: “Tiểu Lâm, cậu đưa Tần tổng lên nhà.”
Lâm Thanh Nham như bị điện giật, lập
tức buông người Tàn Thù Hoa, lùi lại phía sau một bước: “Sáng mai tôi còn có
công việc, tôi cùng anh về.”
Tần Thù Hoa không lên tiếng, người
trợ lý vừa định mở miệng, Lâm Thanh Nham nói tiếp: Chúc Tần tổng ngủ ngon, trợ
lý trưởng ngủ ngon, tôi đi trước đây.” Nói xong, hắn liền quay người bỏ đi. Sau
lưng vang lên giọng nói của trợ lý trưởng, ngữ khí có vẻ không vui: “Cậu làm
gì…” Anh ta không nói hết câu, có lẽ bị Tần Thù Hoa ngăn lại. Lâm Thanh Nham
rảo bước càng nhanh hơn, mặc kệ người ở phía sau có dõi theo hắn hay không. Hắn
nhanh chóng rời khỏi ngôi biệt thự.
Sáng ngày hôm sau, Lâm Thanh Nham
gửi đơn xin thôi việc đến công ty, đồng thời xin nghỉ ốm khống đi làm. Ba ngày
sau, người trợ lý gọi điện thoại, hắn trực tiếp bấm nút đỏ, không nghe điện
thoại. Một lúc sau, Tần Thù Hoa đích thân gọi ddienj, Lâm Thanh Nham vẫn không bắt
máy, hắn thậm chí tắt luôn điện thoại.
Vài
ngày sau, thủ tục thôi việc được giải quyết, Tần Thù Hoa và người trợ lý đều
khô