
y. Sau đó, hắn lơ
mơ kéo cái ghế, đứng trướng kệ bếp lò nấu cơm
Tuy nhiên, tất c ả mọi chuyện thay
đổi hoàn toàn vào năm Lâm Thanh Nham lên 10 tuổi. Một ngày, bố hắn uống rượu
đến mức tắt thở. Có lẽ hôm đó, thi thể của bố hắn bị hàng xóm vác đi rêu rao khắp
nơi, để mỗi ngày người dân ở Đạo Trấn đều nhìn thấy gương mặt trắng bệch như ma
quỷ của bố hắn, nên về sau, không một dứa trẻ nào dám bắt nạt hắn. Thấy hắn từ
xa, bọn trẻ đều đi vòng qua người hắn, chúng gọi hắn là “sao Chổi chết” ở sau
lưng hắn.
Lầu đầu tiên trong đời, Lâm Thanh
Nham cảm thấy, hóa ra chết người cũng là một chuyện tốt đẹp. Hắn bát đầu sống
cùng ông nội. Ông nội chỉ có mấy mẫu ruộng. Để nuôi hắn ăn học, mỗi ngày ông lê
tấm thân già nua đi cày cấy dưới ánh nắt gắt. Mỗi khi ta học, Lâm Thanh Nham
đều ra ruộng giúp ông nội. Nhưng bọn họ vẫn rất nghèo khổ, Lâm Thanh Nham lúc
nào cũng chỉ mặc bộ quần áo sờn cũ, bữa trưa chỉ có một cái bánh màn thầu lớn,
một chút rau xanh và đậu phụ.
Nhưng cũng có người đối xử với Lâm
Thanh Nham rất tốt. Đó là cô giáo chủ nhiệm ngoài 30 tuổi, có con trai bằng
tuổi hắn. Buổi trưa, cô thường gọi hắn đến nhà cùng ăn cơm. Đây là khoảng thời
gian Lâm Thanh Nham được ăn no nhất. Hắn thấy hạnh phúc như ở trên “thiên
đường”. Thân hình hắn cũng lớn như thổi trong khoảng thời gian này, chẳng mấy
chốc tăng thêm mười mấy centimet, cuối cùng cũng giống như một đứa trẻ bình
thường. Thành tích học tập vốn rất kém dần dần khởi sắc. Phần lớn thời gian,
Lâm Thanh Nham vẫn trầm mặc ít nói. Vào ngày sinh nhật của cô chủ nhiệm, hắn dè
dặt ăn hết miếng bánh ga tô ở nhà cô, tặng cô thấm thiệp do chính tay hắn vẽ.
Trên tấm thiệp viết một câu: “Thưa cô, sau này em lớn lên, em nhất định sẽ báo
đáp cô. Em xin thề.” Cô giáo chủ nhiệm rơi lệ khi đọc dòng chữ này.
Tuy nhiên, tình hình tốt đẹp không
lâu dài. Cô chủ nhiệm bị điều đi nơi khác khi Lâm Thanh Nham học lớp 8. Một
thầy giáo mới chuyển đến tên Đỗ Thiết làm chủ nhiệm lớp. Đỗ Thiết, khoảng 27,
28 tuổi, tốt nghiệp chuyên ngành sư phạm, diện mạo sáng sủa. Cô chủ nhiệm đặc
biệt nhờ vả Đỗ Thiết chăm sóc Lâm Thanh Nham. Coo còn lén để lại cho Đỗ Thiết một
khoản tiền, tuy không nhiều nhưng đủ tiền ăn trưa của Lâm Thanh Nham suốt một
học kỳ. Đỗ Thiết nhận lời ngay, ánh mắt anh ta nhìn Lâm Thanh Nham hòa nhã như
ngọn gió xuân.
Buổi trưa những ngày sau đó, Đỗ
Thiết đều bảo Lâm Thah Nham đếm phòng ký túc độc thân của anh ta. Ở căn tin
dành cho giáo viên, chỉ cần bỏ một đồng là được ăn một bát cơm rau lớn. Vì vậy
mỗi ngày, Đỗ Thiết đều lấy thêm ít cơm, chia cho Lâm Thanh Nham. Tuần nào Lâm
Thanh Nham cũng hái rau tươi ở ruộng nhà mang đến cho Đỗ Thiết. Sau khi tan
học, nếu Lâm Thanh Nham cùng ông nội đi nhặt chai lọ, bán được một, hai đồng,
hắn đều giao cả cho Đỗ Thiết làm sinh hoạt phí. Đỗ Thiết nhận tiền, xoa đầu Lâm
Thanh Nham, khen hắn hiểu chuyện.
Sự việc xảy ra vào một buổi trưa mùa
hè. Lâm Thanh Nham cầm hộp cơm, ngồi ở ghế nhỏ ăn cơm. Một lúc sau, hắn đột
nhiên phát hiện Đỗ Thiết mỉm cười nhìn hắn: “Em là con trai, sao chẳng ra mồ
hôi gì cả?”
Lúc bấy giờ, Lâm Thanh Nham 13 tuổi,
khuôn mặt đã có nét. Hắn thừa hưởng làn da vừa trắng vừa mịn từ người mẹ, đôi
mắt và cặp lông mày như nét mực vẽ. Nghe thầy giáo nói vậy, hắn hơi đỏ mặt, chỉ
cười không lên tiếng.
Ăn cơm xong, Lâm Thanh Nham định về
lớp học, Đỗ Thiết vỗ vai hắn: “Em ở lại đây ngủ trưa đi. Em cứ ngủ trên giường,
tôi còn phải chuẩn bị giáo án.”
Lâm Thanh Nham đương nghiên ngại
ngùng, mở miệng nói không cần. Đỗ Thiết ấn người hắn xuống giường rồi đứng dậy
đi tới bạn làm việc.
So với lớp học nóng như thiêu như
đốt, nơi này có chiếu cói, quạt ddienj thổi thẳng vào người, quả thực rất mát
mẻ và dễ chịu. Lâm Thanh Nham nhanh chóng tìm vào giấc ngủ. Hắn còn nằm mơ, mơ
thấy mình đứng giữa đồng ruộng, mặt trời chiếu xuống đỉnh đầu, nóng bức vô
cùng. Đột nhiên có một con cá từ dưới ruộng nhảy lên, cắn đúng bộ phận đàn ông
của hắn, nó còn chui vào trong quần, khiến hắn vừa nhột vừa khó chịu…
Lâm Thanh Nham mở mắt. Đầu tiên, hắn
phát hiện rèm cửa sổ đã đóng kín, khiên căn phòng tối hẳn. Sau đó, hắn cảm thấy
dưới đùi mát lạnh. Vừa cúi đầu, Lâm Thanh Nham bắt gặp Đỗ Thiết đang ngồi bên
mép giường. Hắn mặc quần đùi của ông nội, vừa rộng vừa cũ. Đỗ Thiết đang thò
tay vào trong quần hắn, nắm bóp mông hắn.
Khi bốn mắt nhìn nhau, Đỗ Thiết hơi
đỏ mặt, ánh mắt anh ta tương đối kỳ lạ và đáng sợ. Căn phòng rất yên tĩnh, Lâm
Thanh Nham tựa như bị ném xuống dòng nước chảy xiết, vừa mù mờ vừa kinh hãi.
“Thanh Nham,thầy muốn…” Đỗ Thiết
chưa nói hết câu, Lâm Thanh Nham đã giơ chân đạp trúng ngực anh ta. Hắn lảo đảo
xuống giường, mở cửa chạy mất.
Trong một năm rưỡi còn lại của thời
cấp hai, Lâm Thanh Nham gặp vô vàn khó khăn.
Đỗ Thiết không có gan cưỡng ép Lâm
Thanh Nham, nhưng mỗi khi anh ta gọi hắn đến phòng ở của mình, hắn đều không đi.
Thậm chí Lâm Thanh Nham bị gọi đến văn phòng, nếu trong văn phòng chỉ có một
mình Đỗ Thiết, hắn cũng sẽ quay đầu bỏ đi. Kể từ ngày hôm đó đến kh