
i làm thế nào?
Hứa Hủ muốn trò chuyện cởi mở với bà Quý để cải thiện mối quan hệ, chứ cô tuyệt đối không làm điều gì để chứng minh "cô xứng với Quý Bạch" hay "đáng để bà yêu quý". Bởi vì trong con mắt của Hứa Hủ, tiêu chuẩn phán đoán của bà là không đúng.
Do đó, sau cảm giác nhói đau đến bất thình lình, phản ứng của Hứa Hủ là trầm mặc. Cô không lên tiếng phản bác, vì cô biết phản bác cũng vô nghĩa.
Bắt gặp sắc mặt khó coi của Hứa Hủ, tia chế giễu trong đáy mắt bà Quý càng nồng đậm. Bà cũng không muốn nói nhiều với Hứa Hủ, quay người đi ra ngoài.
***
Quý Bạch cầm hộp nhẫn kim cương mà anh dày công lựa chọn về nhà. Vừa vào cửa, anh liền nhìn thấy bà Quý mặt tối sầm từ phòng anh đi ra ngoài. Bà nhướng mắt nhìn anh rồi đi thẳng về phòng.
Quý Bạch hơi ngây ra, lặng lẽ đi lên phòng. Ngay sau đó, anh thấy Hứa Hủ đi ra ngoài, thần sắc cô không bình thường.
Quý Bạch kéo tay cô, hỏi nhỏ: "Em sao thế?"
Hứa Hủ: "Hãy để em yên tĩnh một mình. Không có chuyện gì to tát, anh đừng lo."
Kể từ khi sống chung, hai người có thỏa thuận ngầm. Lúc Hứa Hủ nói muốn yên tĩnh một mình, Quý Bạch sẽ cho cô không gian để cô tự điều tiết.
Quý Bạch trầm tư trong giây lát rồi buông tay cô. Hứa Hủ liền đi về phòng, đóng cửa.
Cửa phòng bà Quý cũng khép chặt, người giúp việc đang lau nhà ở phòng khách. Quý Bạch ngồi một lúc, quan sát vẻ mặt của người giúp việc. Sau đó, anh gọi chị ta ra bên ngoài đầu hồi.
Ban đầu, người giúp việc đương nhiên không chịu nói thật. Quý Bạch chỉ thỉnh thoảng mới về nhà, gia đình này vẫn do bà Quý làm chủ. Nhưng chị ta làm sao có thể địch lại sự vặn hỏi của người cảnh sát hình sự. Quý Bạch vừa khơi gợi vừa ép buộc, anh nhanh chóng nắm được tình hình vừa xảy ra.
Lúc này trời đã tối hẳn, ông trăng tròn tỏa sáng treo trên đỉnh đầu. Quý Bạch đứng bên bờ ao trong khuôn viên ngôi biệt thự. Tâm trạng của anh hơi buồn bực, anh vô ý thức thò tay vào túi áo tìm thuốc lá, nhưng chỉ sờ thấy viên táo tầu. Quý Bạch nhếch miệng, ăn một lúc hai ba viên. Sau đó, anh quay người đi vào nhà.
Quý Bạch đến phòng bà Quý: "Mẹ, con vào trong nhé."
"Ờ."
Trong phòng bật ngọn đèn dịu dàng, mẹ anh đang ngồi trên ghế sofa, bình thản xem tivi. Quý Bạch ngồi cạnh bà, mỉm cười nhìn mẹ: "Ngày mai con đi rồi, mẹ không cằn nhằn con vài câu sao?"
Bà Quý tưởng con trai ra mặt thay Hứa Hủ, tìm bà để "hỏi tội", nên trong lòng bà có một luồng khí lạnh. Ai ngờ con trai tươi cười như không có chuyện gì xảy ra. Sau vài giây im lặng, bà Quý mở miệng: "Mẹ chẳng có gì cằn nhằn."
Quý Bạch đứng dậy rót cốc trà nóng, đưa tận tay mẹ anh: "Con trai ở bên ngoài làm việc, mẹ và bố hãy chú ý sức khỏe, có chuyện thì sai anh cả và anh hai đi làm, không thì thông báo cho con biết, con sẽ nhờ Thư Hàng giúp đỡ, đừng để con trai lo lắng."
Khóe miệng bà Quý ẩn hiện ý cười: "Trời cao hoàng đế ở xa, anh nói nghe hay thật đấy."
Quý Bạch cười tươi. Hai mẹ con lại trò chuyện một lúc, vẻ không vui trên gương mặt bà Quý tan biến hoàn toàn.
Lúc này, người giúp việc gõ cửa, mang vào một bát tổ yến đã nấu chín, Quý Bạch hỏi: "Của Hứa Hủ đâu?" Người giúp việc trả lời: "Tôi sẽ mang đến ngay."
Quý Bạch gật đầu, đảo mắt qua gương mặt trầm tĩnh của mẹ. Anh tự tay cầm bát tổ yến, dùng thìa nhẹ nhàng khuấy đều cho bớt nóng. Bà Quý cười cười, dõi theo động tác chu đáo của con trai.
Quý Bạch vừa khuấy bát tổ yến, vừa mở miệng: "Lần này về thành phố Lâm, con định cầu hôn Hứa Hủ."
Bà Quý sa sầm mặt.
Quý Bạch tiếp tục lên tiếng: "Mẹ, chúng ta nói thẳng nhé. Con chỉ thích mình cô ấy. Mẹ phản đối cũng được, đồng ý cũng được, chuyện này đã chắc như đinh đóng cột, kiểu gì con cũng cưới cô ấy. Con biết mẹ không bằng lòng, nhất thời không thể chấp nhận. Lần này con đưa cô ấy về nhà, về mặt thể diện, những việc cần làm mẹ đều làm cả rồi, con rất cám ơn mẹ. Tương tự, sau này những việc con dâu nên làm, con sẽ bảo Hứa Hủ làm tròn bổn phận. Còn về chuyện bao giờ mẹ mới có thể chấp nhận cô ấy, chấp nhận cuộc hôn nhân của chúng con, con sẽ kiên nhẫn chờ đợi. Con hy vọng, ngày đó sẽ không xa."
Bà Quý trầm mặc. Quý Bạch nhướng mắt nhìn bà, ánh mắt anh thâm trầm. Sau đó, anh cất giọng nhàn nhạt: "Nhưng thưa mẹ, cô ấy thật lòng thích con trai mẹ nên mới đồng ý theo con trai mẹ về đây. Con trai mẹ cũng phải đối xử tốt với cô ấy, phải khiến tất cả mọi người tôn trọng cô ấy, không thể để cô ấy chịu ấm ức trong nhà mình. Con đã nghe thấy cuộc trò chuyện giữa mẹ và cô ấy. Mẹ không nên nói những câu như điều kiện của cô ấy tốt hay không, có xứng với con hay không. Sau này, con không muốn nghe một lần nữa."
***
Quý Bạch đẩy cửa phòng Hứa Hủ, cô đang ngồi ở chiếc ghế bên cửa sổ, một tay đặt lên thành cửa sổ gõ nhẹ, khuôn mặt trắng ngần rất bình thản.
Quý Bạch ngồi xuống cạnh Hứa Hủ, ôm cô vào lòng, cùng cô ngắm tinh tú bên ngoài cửa sổ.
Một lúc sau, Hứa Hủ cất giọng rầu rĩ: "Em đã thử nói chuyện với mẹ anh, nhưng kết quả không tốt lắm."
Quý Bạch véo mũi cô, mỉm cười: "Bà xã chịu ấm ức rồi. Em đừng để bụng lời mẹ nói. Hơn nữa, chưa chắc mẹ đã nghe lọt tai những điều em nói, em hãy cho mẹ chú