Lamborghini Huracán LP 610-4 t
Nếu Như Anh Yêu Em

Nếu Như Anh Yêu Em

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 327670

Bình chọn: 7.5.00/10/767 lượt.

, nếu mất em rồi, anh không biết anh còn có thể bắt đầu lại nữa

không…”

“Mộng Hàn…” Nhìn người đàn ông đang nói chuyện với tôi trước

mắt, tôi ôm lấy cổ anh, áp môi mình lên môi anh.

Em thực sự nhớ anh.

Cơ thể Mộng Hàn và tôi cùng lúc run rẩy. Môi tôi nhẹ nhàng

chạm vào anh, anh ôm chặt lấy tôi, hôn tôi, càng hôn càng sâu.

Lúc nụ hôn nóng bỏng kết thúc, tôi hầu như sắp hạ đường huyết

rồi. Trái tim chúng tôi cuối cùng cũng phá vỡ khoảng cách của ba năm, thật sự bắt

đầu lại gần. Lại được anh ôm vào lòng, tôi nhẹ giọng nói: “Chuyện này em tuyệt

đối không thể để Vệ Tư Bình đạt được ý xấu.”

“Em yên tâm làm tốt việc của mình, việc khác kệ đi.” Anh vuốt

mũi tôi một cái, rồi an ủi tôi.

Tôi lắc đầu: “Mộng Hàn, nếu anh thực sự yêu em, thì nên để

em chia sẻ tất cả với anh, không chỉ là thành công của anh, tiền của anh, mà cả

khó khăn của anh nữa.” Tôi nói cảm nhận thực sự trong lòng mình, nhưng lại bị

anh ấy cự tuyệt vô tình: “Em cho rằng, anh sẽ để người phụ nữ của mình tiếp tay

làm việc xấu sao?”

“Mộng Hàn, thực ra trước khi biết chuyện này của anh, Vệ Tư

Bình đã không giữ chữ tín và cam kết với anh, ông ta đã thông qua hạng mục

Thanh Hoa để em phải đến tìm ông ta một lần, thái độ không chút thay đổi so với

lúc trước.”

Lời của tôi vừa nói xong, thì Mộng Hàn tức lên.

Tôi cầm di động, mở phần ghi âm hôm đó cho anh nghe, thần sắc

không kìm nổi vài phần kiêu ngạo.

“Nếu ông ta tiếp tục giở trò, em sẽ đưa đoạn ghi âm này lên

mạng.”

“Cầm lấy!” Sắc mặt vốn dĩ khó coi của Mộng Hàn đột nhiên

thay đổi, mắt đỏ lên.

“Sao cơ?” Anh ấy một tay cướp lấy di động, tôi mới hiểu ra ý

đồ của anh ấy, “Mộng Hàn, anh làm cái gì vậy?”

“Em định đưa nó lên mạng à?” Lúc anh tức giận luôn rất nóng,

rất đáng sợ. Song anh tức giận như vậy, tôi chưa từng thấy lần nào trước đây.

“Anh đừng có xóa đi!”

Tôi lao tới, bị anh đẩy ra, lần này tôi cũng lo lắng, em tốn

bao công sức, tốn bao tâm trí mới có được chứng cứ đó.

Giữa lúc tranh giành, ầm một tiếng, pin và di động rơi xuống

sàn nhà.

“Anh làm cái gì vậy?” Lúc quỳ xuống nhặt di động lên, tôi bị

anh khiến tức đến mức cắn rách môi.

Mộng Hàn cũng tức lắm, ngồi trên sofa, móc bao thuốc trong

túi ra.

“Không cho hút thuốc!” Tôi lắp pin vào, cầm chặt trong tay,

lao tới cướp lấy điếu thuốc trong miệng anh.

“Anh đã xóa rồi, không còn tác dụng nữa đâu.” Anh dựa đầu

vào sofa, vì tức giận, khuôn mặt đẹp trai càng sinh động.

Cúi đầu nhìn chiếc di động trên tay, lật vào chỗ file lưu,

quả nhiên đoạn ghi âm đó đúng là bị xóa rồi. Tôi lấy hết dũng khí lấy được chứng

cứ, đã bị người đàn ông này dễ dàng xóa đi rồi. Sau này tôi biết lấy cái gì để

giúp anh, lại biết lấy cái gì để bảo vệ mình đây?

Chúng tôi vừa rồi đều quá kích động, dần dần bình tĩnh lại,

nhưng không khí vẫn lạnh đến rợn người.

“Chuyện này, tự anh có thể xử lý được, em đừng có can dự

vào.”

Nhìn thấy tôi vẫn im lặng không nói gì đứng ở đó, anh đứng dậy,

lại kéo tôi ngồi bên cạnh anh: “Lẽ nào anh lại vì chuyện công việc của bản thân

mà để đoạn ghi âm của em và Vệ Tư Bình tung lên mạng chứ? Để sau này chỉ cần có

người nhắc đến Vệ Tư Bình, là lại nhắc tới em, hoặc là nhắc tới em là lại không

tránh khỏi nhắc tới ông ta? Trừ khi anh chết, nếu không thì tuyệt đối không cho

phép chuyện này xảy ra.”

Tôi giận dỗi nhắm mắt lại không nhìn anh nữa.

Anh ôm tôi từ đằng sau, ngữ khí đã dịu lại: “Đồng Đồng, em

làm như vậy vô tình là muốn lợi dụng Vệ Tư Bình, muốn túm lấy ông ta vì danh tiếng

bản thân. Nhưng trong lòng anh, danh dự của em là điều quan trọng nhất. Đây là

hạ sách mất cả chì lẫn chài, dù cho tất cả thực sự không thể cứu vãn, anh cũng

tuyệt đối không thể để em làm như vậy. Việc này giao cho anh đi, ba năm nay, em

chịu đựng một mình đã quá đủ rồi…”

Thoắt cái đã hai ngày trôi qua, ngay cả đối với công việc

tôi dường như cũng mất đi sự nhiệt tình vốn có. May mà hôm sau gặp Vệ Tư Bình

ông ta không tiếp tục gây phiền phức cho tôi nữa, hạng mục của công ty Vĩnh

Chính với công ty thương mại Thanh Hoa tiến triển cũng rất thuận lợi.

Nhưng tôi luôn cảm thấy bên cạnh như đặt sẵn quả bom hẹn giờ

vậy, bất kỳ lúc nào cũng có thể nổ tung.

Mộng Hàn vô cùng bận, nhưng lại luôn không nói với tôi anh

đang bận cái gì, chiều hôm đó sau khi đi làm thì không gặp lại anh nữa. Và khác

với trước đây là, di động anh luôn mở, mỗi ngày đều điện cho tôi.

Cảm giác bị anh gạt ra khỏi khó khăn, thực sự rất khó chịu.

Song tôi biết, với tính cách của anh, nếu tôi lại làm bất cứ chuyện gì mạo hiểm

nữa thì anh sẽ tức giận vì điều đó.

Sáng ngày thứ bảy, Mộng Hàn gõ cửa phòng tôi. Anh mặc bộ quần

áo thể thao đứng ngoài cổng: “Mau thu dọn, cùng đi mua đồ ăn!”

Sau khi tôi cùng anh xuống lầu, mới phát hiện anh đã dựng một

chiếc xe đạp ở đó.

“Lên đi!” Anh nói rồi đã nhảy lên xe, chỉ vào đằng sau. Tôi

ngồi sau xe đạp, để anh đèo men theo con đường có hàng cây.

Đạp xe trên con đường có hàng cây dưới trời xanh, chúng tôi

dường như lại trở về với thời đại học. Lúc đó tôi ngồi sau anh như vậy, lao qua

mỗi góc sân trường.