
Hân Hân cả ngày cười hi hi, ríu ra ríu rít giống
như đã bị Uông Tường giết chết trong một đêm.
Đợi lúc Hân Hân ngủ thiếp đi, nhìn lên đồng hồ trên gường đã
hơn 4 giờ sáng.
Chạy ra phòng khách, móc di động trong túi xách ra. Hiện lên
hai cuộc gọi nhỡ của Mộng Hàn. Gọi lại, lúc đầu bên kia vang lên giọng nói của
anh ấy, trong lòng tôi mới yên tâm, “Hôm nay, em phải ở lại với Hân Hân, anh về
một mình đi, trên đường đi cẩn thận nhé!”
“Được!” Giọng nói của anh ấy rất mơ hồ, tôi nghĩ chắc là anh
ấy cũng mệt rồi.
“Người đàn ông đã sắp xếp ổn thỏa cho cô ấy rồi chứ? Anh có
thấy Uông Tường không?” Tôi hạ thấp giọng, không nhịn nổi lại hỏi một câu.
Giọng nói anh ấy rất nhỏ, “Sắp xếp ổn thỏa rồi, không thấy
Uông Tường.”
“Ừa!” Nghe ra sự buồn tẻ của anh ấy, muốn cúp máy, lại thấy
đột nhiên nghe anh ấy gọi tên tôi.
“Sao vậy?”
“Không có gì, sau này đừng quan tâm đến chuyện người khác nữa,
chúng ta… cũng tự có nhiều chuyện phải làm…”
Sáng sớm ngày hôm sau lúc Hân Hân mở mắt đã là gần 7 giờ rồi,
hầu như tôi trắng đêm không chợt mắt, toàn thân tê mỏi, nấu cháo cho cô ấy, vứt
chăn và ga hôm qua cô gái đó đắp vào trong máy giặt.
“Hân Hân, hôm nay cậu có đi làm không?”
“Không đi!” Cô ấy mắt nhìn chăm chăm đờ đẫn vào bức ảnh Uông
Tường và cô ấy ở đầu gường, hồi lâu lại nói với tôi, “Tôi muốn về nhà sống vài
ngày, một lát sẽ đi!”
“Hân Hân, tôi thấy cậu nên nói chuyện với Uông Tường, hôm
qua, hai người đều quá kích động.” Mới một đêm mà Hân Hân dường như đã không
còn ra thần người nữa.
“Tôi không ở lại đây, tôi sợ anh ta không đến tìm tôi, tôi sợ
hận anh ta đến chết trong sự chờ đợi.” Nói rồi, dáng vẻ cô ấy lại như muốn
khóc.
“Tôi tiễn cậu nhé!” Trên thế giới này điều bất lực nhất,
chính là chờ đợi một người, rõ ràng biết không đợi được nhưng lại vẫn cứ tiếp tục
đợi, cảm giác này không ai hiểu hơn tôi.
“Không cần đâu, tôi không mang theo đồ, cậu đi trước đi, sau
khi tôi về tới nhà thì gọi cho cậu, tôi còn muốn ngủ thêm một lát nữa.”
Lúc đi xuống lầu, từ xa đã nhìn thấy xe Mộng Hàn đứng ở đó,
gần như tôi không dám tin vào mắt mình.
Anh ấy sao vẫn ở đây?
Vào trong xe, bên trong mở điều hòa, khuôn mặt anh ấy mệt mỏi,
tay đặt lên tay trái nhìn tôi. Môi không biết có phải vì gió điều hòa không mà
khô không còn mềm mại nữa.
“Em sao giờ mới xuống?” Nói rồi anh ấy bắt đầu khởi động xe,
dường như một khắc cũng không muốn nán lại.
“Anh chờ ở đây cả đêm à?”
“Không yên tâm về em, thì cứ đợi vậy.”
“Đến thẳng công ty nhé?” Tôi nhìn đồng hồ, lúc này chỉ có đi
thẳng tới công ty mới không bị muộn.
“Đi về!” Sắc mặt anh ấy lạnh lùng, quay đầu nhìn tôi nói, “Từ
hôm nay em dọn về ở cùng anh.”
Tôi có chút không hiểu, “Tại sao muốn em dọn đến sống chỗ
anh, sống thử à?”
Tai tôi bị anh ấy véo nhẹ một cái, “Sống thử? Em thấy chúng
ta còn cần sống thử cái gì hả?” Vẩy tay anh ấy ra, xoa xoa cái tai đáng thương,
“Hừ, bây giờ là thời đại năm năm, chúng t ađều đã chia tay ba năm rồi, ai biết
anh có thêm bao nhiêu tật xấu. Huống chi vài năm nay nhỡ đâu có hồng nhan tri kỷ
nào anh còn vương vấn mà em không biết, dù sao cũng cần thời gian để em quan
sát… Mộng Hàn, cẩn thận!”
Ngã tư trước mặt đột nhiên hiện ra một ông lão đi xe đạp, Mộng
Hàn trở tay không kịp, lái sang phải một vòng, khiến tôi bị lảo đảo.
Ông lão đó đúng là trắng trợn, rõ ràng không tuân thủ luật lệ
giao thông, còn trừng mắt nhìn chúng tôi, ra hiệu, tuy không nghe thấy ông ta
nói gì, xong nhìn vẻ mặt cũng biết nhất định là đang chửi người ta.
“Thật đúng là không biết trong đầu óc em nghĩ gì!” Mộng Hàn
tức lên.
Tôi chớp chớp mắt làm mặt xấu, “Em đùa thôi!” Dựa đầu vào ghế
tựa, nghiêng mặt nhìn anh ấy thở dài, “Hân Hân bị Uông Tường làm tổn thương
suýt phát điên, anh nói xem cô gái tên Uyển Uyển đó, sao lại không có chút liêm
sỉ vậy chứ? Bản thân không hạnh phúc thì lại giả đáng thương đi phá hoại gia
đình người khác? Còn cái người bạn trai gì đó của cô ta, thêm vào Uông Tường, đều
là ba tên khốn. “Vô gian đạo” chẳng phải là có một câu mở đầu sao – gây chuyện
khốn, ắt có ngày phải trả giá. Không tin anh đợi xem, ba người đó sớm muộn sẽ
phải trả giá vì việc làm của mình.”
Khuôn mặt Mộng Hàn càng khó coi.
Tôi cười ha ha, “Chồng em trời sinh đã khiến người ta thích,
nhưng tuyệt đối không thể không chút vững vàng như tên Uông Tường kia, đúng là
kẻ tri thức bất lương, quá kém cỏi! Hân Hân miệng không nói nhưng em hiểu cô ấy
miệng bồ dao găm song tâm lại hiền lành, vẫn một lòng chờ đợi Uông Tường hồi
tâm chuyển ý. Nếu không phải hôm qua cô ấy quá đau lòng, thì em đã thẳng thắn
nói với cô ấy, người đàn ông như Uông Tường, dù cho có quỳ xuống cầu xin, cũng
không cần nữa. Đời người dài như vậy, mười mấy năm tình cảm bên người vợ lại
không bằng một cô gái đẹp bị bệnh mới quen có vài ngày ngắn ngủi, dù cho cô Lâm
Uyển Uyển đó đi, thì sau này còn có thể có Trần Uyển Uyển, Trương Uyển Uyển… Sống
trong sự ngờ vực, vậy khác nào sống không bằng chết.”
“Chuyện của người ta, em tốt nhất không nên quản quá nhiều.
Tình cảm như con ngư