
ời uống nước, nóng lạnh tùy cảm nhận mỗi người, người ngoài
không dễ gì đưa ra kết luận, em hãy đặt tâm tư của mình vào chỗ cần thiết ý.” Mộng
Hàn nói rất cương quyết, rồi tiện tay mở đĩa CD.
Cả dọc đường anh ấy buồn bực không vui, tâm trạng dường như
không tốt lắm.
“Về dọn nhà!” Anh ấy cau mày lại, rồi móc thuốc lá trong túi
ra, rút một điếu, cho vào miệng.
“Em còn chưa suy nghĩ xong!” Tôi đẩy cánh tay anh ấy ra, biểu
thị kháng nghị.
“Đừng làm ồn, đang lái xe!” Anh ấy đẩy tôi ra, nhếch mép lên
càng cao, trong mắt lộ ra một chút xảo quyệt.
“Đó là ở đâu?” Không lẽ đẻ tôi sống cùng anh ấy trong khách
sạn, đó có thể gọi là nhà sao?
“Đi rồi sẽ biết thôi.”
Đến căn phòng nhỏ của tôi, anh ấy ngồi xuống sofa, cười nói
với tôi: “Thu dọn đồ đi.”
“Anh điên rồi.” Tôi ngẩn người ngồi đó, không chịu nhúc
nhích.
“Em mau thu dọn đi, một lát còn phải đi chợ.” Anh ấy trừng mắt
nhìn tôi, sao tôi lại cảm thấy anh ấy giống như đang đùa giỡn với con cún vậy?
Còn có thời gian đi chợ?
Nhìn thấy tôi không động đậy, anh ấy tự đi vào phòng ngủ, mở
tủ quần áo, lôi hết ra đặt lên gường, sau đó hai tay túm lại, quay người đi ra
ngoài cửa.
“Mộng Hàn, anh làm gì vậy?” Tôi đuổi theo ra, anh lại sờ vào
chìa khóa, thành thục mở cửa căn nhà hai phòng đối diện.
Hả?
Đi theo anh, tôi cũng đi vào, trong nhà thu dọn sạch sẽ, đồ
dùng đẹp đẽ, phong cách nội thất đơn giản thời thượng, giống như căn phòng mới
của cô dâu vậy.
Đã từng bao lần rồi, tôi nằm mơ thấy một căn nhà hai phòng
như vậy là ngôi nhà chung của tôi và anh. Ngôi nhà quá xa hoa mà anh cho tôi
trước đây không thể khiến tôi có một chút cảm giác thuộc về nào cả, tất cả những
trang trí nơi đây đều rất phù hợp với tâm ý của tôi. Tuy đây vẫn là căn nhà đi
thuê, song tôi thật sự rất thích.
“Mau thu dọn, buổi trưa chúng ta ăn cơm ở nhà!” Anh bỏ quần
áo trong tay đặt lên ghế sofa, quay người lại đi ra bên ngoài.
“Anh đừng đi!” Tôi lao đến kéo cánh tay anh, dẩu môi nhìn
anh, “Anh sớm đã có âm mưu!” Bảo sao, trước đây, sau buổi sáng ra khỏi nhà tôi,
thay quần áo lại tiện như vậy. Trước đây nghe người ta nói thỏ khôn phải đào ba
hang, xem ra quả nhiên không sai.
Anh ấy nhìn trong ánh mắt có ý cười tôi, giơ tay ra vuốt mặt
tôi, áp mặt vào tôi, “Em cho rằng anh sẽ nhìn em dọn đi khỏi căn nhà của anh
sao? Dù cho em không bằng lòng sống ở chỗ anh, vậy thì chỉ có thể là anh chuyển
tới sống cùng em thôi. Bây giờ hai người chúng ta thu cả một tầng nhà, quá lãng
phí rồi, căn hộ này hơi rộng một chút, cho nên chỉ có thể trả lại căn hộ của em
thôi. Ngày hôm nay tôi đã chờ đợi bao lâu rồi! Trước đây tôi cũng thuê nhà sống,
không biết từ lúc nào, tôi sợ về nhà. Về nhà, trước mắt, trong mơ đều là bóng
dáng anh đang thu dọn phòng, bận rộn trong bếp, tôi nghĩ hết các cách, cũng
không thể gạt đi hình bóng của anh ấy. Lúc một mình tôi đều bật hết đèn lên,
song chỗ càng sáng cũng luôn thấy bóng dáng của anh.” Anh ấy ôm tôi từ đằng
sau, “Đồng Đồng, chúng ta không dễ gì lại về với nhau, đừng xa anh nữa nhé!”
Người đàn ông kiên cường cứng rắn này, lúc này đây bỗng
nhiên lại yếu đuối như một đứa trẻ vậy.
Sự dịu dàng của anh ấy lúc này, đủ để khiến trong lòng tôi cảm
thấy xúc động.
Ánh sáng mặt trời từ ngoài cửa sổ chiếu vào mặt anh ấy. Nhìn
thấy khuôn mặt tuấn tú quen thuộc, lần đầu tiên trong lòng tôi trào dâng lên một
cảm giác thất vọng não nề. Tôi khồng ở bên cạnh người đàn ông này trong ba năm,
nhưng người đàn ông này đã từ đơn giản trở nên trưởng thành nhạy bén. Xưa nay
anh ấy chưa từng nói ba năm qua anh ấy sống thế nào, song tôi nghĩ trong đó nhất
định không chỉ có sự hào quang bóng bẩy, anh ấy cũng sẽ phải chịu không ít khổ
cực. Có lẽ chúng ta đã bỏ lỡ không chỉ là thời gian ba năm, mà là cả một quãng
thời gian cực kỳ đáng quý trong cuộc đời.
Tôi ôm lấy eo anh ấy, nghe thấy nhịp tim trầm tĩnh. Xung
quanh quá yên tĩnh, bên tai chỉ nghe thấy nhịp tim đập và hơi thở khe khẽ. Anh ấy
lúc ngang ngược, lúc im lặng, tôi hầu như đều không tính toán nữa, tôi chỉ muốn
không xa anh ấy nữa. Sự im lặng và ấm áp lúc này khiến tôi muốn kéo dài mãi
mãi, muốn tằn tiện để được lâu dài.
Căn nhà trước tôi thuê, sau ba ngày, đã có chủ nhân mới.
Hôm đó, bất ngờ tôi nhìn thấy Uông Tường trong tiểu khu, anh
ta đang kéo tay Lâm Uyển Uyển, hai người đi bên nhau trong tiểu khu.
Uông Tường quay lưng về phía tôi, nhan sắc Lâm Uyển Uyển dưới
ánh trăng càng sáng rõ. Thật lòng không hiểu một người con gái đẹp dịu dàng như
vậy sao lại có thể có tâm địa phá hoại gia đình người khác chứ?
Ánh mắt cô ta long lanh nhìn Uông Tường. Cô ấy không chỉ đẹp,
mà còn biết trang điểm, trời lạnh như vậy, mặc chiếc áo len cừu phong phanh,
mái tóc dài bay theo gió, song lại không có chút rối bời nào; chiếc váy ngang gối,
đi ủng cao, tôn lên dáng chân hoàn hảo của cô ấy. Nghĩ đến Thẩm Hân Hân thời tiết
này sẽ mặc một chiếc áo lông vũ dày dặn, kín mít, khuôn mặt bầu bĩnh lạnh nên đỏ
ửng lên, khỏe mạnh đáng yêu, nhưng không có dáng vẻ khiến người ta thương hại
như cô Lâm này.
Hôm