Nếu Mùa Hạ Ấy Em Không Gặp Anh

Nếu Mùa Hạ Ấy Em Không Gặp Anh

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 323405

Bình chọn: 9.00/10/340 lượt.

còn kẻ kia là lá, tôi

không phải không biết điều đó, nhưng tôi thích cô ấy. Đôi khi, sự hư

vinh phù phiếm của con gái khiến người khác chán ghét, nhưng đôi khi, cô ấy lại rất đáng yêu.

Mỗi lần mặc một chiếc váy mới, cô ấy bao giờ cũng hỏi tôi đầu tiên, Tịch Hạ, có đẹp không?

Và lần nào tôi cũng trả lời rất kiên định: Đẹp.

Bởi vì, tôi chưa bao giờ mặc váy, tôi thích mặc quần, không phải vì như thế sẽ khiến tôi trông cao hơn, mà là vì, tôi thích mặc quần bò.

Những cô gái mặc quần cũng có vẻ đẹp và khí chất cao quý rất riêng, sau này,

khi xem chương trình “Super girl”(2), tôi phát hiện ra Lí Vũ Xuân(3)

cũng là một nữ sinh thích mặc quần, hơn nữa cô ấy lại cao một mét bảy

mươi tư, còn tôi cao một mét bảy mươi hai!

(2). Super girl voice: Cuộc thi tìm kiếm tài năng âm nhạc dành cho nữ của Đài truyền hình Hồ Nam.

(3). Ca sĩ đã đoạt giải quán quân trong cuộc thi “Super girl” năm 2005.

Bức ảnh về Tam Mao mà tôi thích nhất là bức ảnh bà tết tóc đuôi sam hai

bên, đầu đội chiếc mũ bò, mặc quần bò áo sơ mi trắng, đứng đút hai tay

vào túi quần, nhìn rất phong cách. Đôi khi tôi thầm cảm ơn những chàng

cao bồi miền Tây nước Mỹ đã phát minh ra loại quần dễ mặc mà rất bền

này, lại còn thể hiện được thần thái của một người ở mức hoàn hảo nhất,

có thể nói ngắn gọn bằng một từ - bụi bặm.

Không ai biết được

những suy nghĩ trong lòng tôi, vì tôi vốn là đóa hoa cô độc, lặng lẽ nở, bố mẹ không hiểu tôi, anh trai không hiểu tôi, thậm chí, cả Chương Tiểu Bồ cũng không biết gì về tôi.

Chương Tiểu Bồ coi tôi là bạn, thứ nhất là vì tôi học giỏi, có thể cùng giúp đỡ lẫn nhau, hai là tôi có

thể im lặng hàng giờ nghe cô ấy dốc bầu tâm sự, nói đúng hơn là, nghe cô ấy khoe khoang.

Cô ấy cho tôi đọc những bức thư tình cô ấy nhận được, không hẳn chỉ là khoe khoang, mà còn là vì tôi không ghen tị.

Bởi vì, tôi là bạn của cô ấy.

Cô ấy chỉ có duy nhất một người bạn thân là tôi, bởi vì những nữ sinh xinh đẹp khác đều ghen tị với cô ấy, hoặc nói cách khác là hoàn toàn không

thèm để ý tới cô ấy.

Chỉ có tôi, chỉ có tôi luôn ở bên cạnh cô ấy.

Tôi thích ngắm nụ cười tươi tắn của cô ấy, thích nhìn dáng vẻ quý tộc của

cô ấy khi cô ấy ngồi chơi đàn piano, những ngón tay thon dài, chiếc cổ

cao trắng ngần, còn cả gờ xương quai xanh gợi cảm của cô ấy nữa. Tất cả

những thứ thuộc về tôi hoàn toàn tương phản với cô ấy, mộc mạc và ngượng ngập, là một bông cúc nhỏ xinh chúm chím, vĩnh viễn chỉ mặc quần bò áo

sơ mi trắng ngả màu, tóc tém, nhưng tôi không thể mặc những kiểu quần áo khác, bởi khoác chúng lên người, tôi không còn là tôi nữa.

Chương Tiểu Bồ từng nói, tôi là một kẻ cố chấp điên cuồng.

Đúng vậy, có lẽ là đúng như vậy.

Tôi thích giáo viên tiếng Anh, thế là liền lao vào học tiếng Anh như điên,

tôi không thích giáo viên dạy toán, thế là trốn học đến giáo đường nghe

Thánh kinh.

Tôi và Chương Tiểu Bồ vô cùng trái ngược nhau. Cô ấy

thích sự ồn ào, tôi thích tĩnh lặng, nhưng điều đó hoàn toàn không cản

trở việc tôi và cô ấy trở thành bạn. Khi cô ấy khoe khoang những bức thư tình của bọn con trai, tôi bình thản nhìn cô ấy, sau đó quay mặt đi,

ngắm nhìn mùa xuân bên ngoài. Cả một mùa xuân, tôi đã đi qua như thế,

trong lòng dập dềnh bất an, nhưng bề ngoài lại thản nhiên như không.

Đúng vậy, thản nhiên như không.

Tôi thích thế, cũng giống như mẹ tôi.

Mẹ thường mặc chiếc váy dài màu đen, khoác trên vai một chiếc khăn lớn

kiểu Scotland, để mặt mộc ngồi bần thần trước cửa sổ, mà đã ngồi là ngồi cả nửa ngày. Mẹ của tôi, giống như một bức tranh sơn dầu, bà luôn khiến tôi liên tưởng đến nhân vật Phồn Y trong Lôi Vũ(4), cô độc và cô đơn,

đúng vậy, từ khi bố tôi có tình nhân, mẹ luôn như thế.

(4). Vở kịch nổi tiếng của nhà văn Trung Quốc Tào Ngu (1910-1996).

Giới thiệu qua về gia đình tôi một chút: Bố tôi là một thương nhân, một

người đàn ông anh tuấn hơn bốn mươi tuổi, ngoại hình hơi giống Châu

Nhuận Phát, có điều thấp hơn một chút, hơn nữa, nhìn bố người ta sẽ nghĩ đó là một người sống vô trách nhiệm.

Mẹ tôi từng là một diễn

viên kinh kịch xinh đẹp. Mẹ thường đóng vai “thanh y”(5) trong đoàn

kịch, thanh y Trình phái(6). Trong tất cả những vai diễn nữ, thì vai hát Trình phái là vai thanh y có khí chất u buồn nhất, mẹ tôi khi đó được

mọi người trong thành phố tung hô là “Đệ nhất Trình đán”.

(5). Hay còn gọi là “chính đán”, là vai nữ chính trong các vở kịch của Trung Quốc, thường mặc đồ màu xanh.

(6). Trình phái là một trường phái hát kinh kịch do Trình Nghiễn Thu (1904-1958) sáng lập.

Diễn xuất của bà lúc nào cũng đặc sắc và chính thống, do được hóa trang hết

sức xinh đẹp, nên khi bà diễn các vai khuê nữ rất được khán giả hâm mộ.

Dường như bà bẩm sinh đã có khí chất của một “oán nữ”, sự ai oán đó xuất phát từ nội tâm, trong giọng hát như có sự u uất không thể lí giải

được, trong ánh mắt luôn ẩn chứa sự bi ai.

Khi đó, mẹ thật sự rất đẹp, chỉ cần một cái hất tay hay một ánh mắt cũng khiến người ta phải

rung động. Mẹ mặc đồ gì, lập tức những cô gái trẻ trong đoàn kịch sẽ mặc theo. Khi đó, mẹ là một người nổi tiếng


Teya Salat