
i: “Anh ấy là một thiên sứ sống vì múa, chị đã giết chết một
thiên sứ!”
Phẫu thuật xong, thuốc gây mê chưa hết tác dụng, Tử
Chấn vẫn nằm ngủ mê man. Khuôn mặt mềm mại, thanh thoát đặt nghiêng trên chiếc
gối khiến ai nhìn vào cũng muốn ngắm nhìn, vuốt ve. Bờ vai trần cứng cáp không
tì vết.
An An hôn nhẹ lên đôi lông mày đẹp tinh tế.
Có nhiều khi, phạm sai lầm hay không lại không phải do
mình phán quyết mà là do người khác.
Mẹ con Triệu Chấn Đào nhất nhất cho rằng Thuấn Nhân đã
phản bội, hơn nữa họ còn nghi ngờ đứa bé đó không biết có phải của nhà học
Triệu không. Bà Triệu còn mang đứa bé đi xét nghiệm AND, kết quả đúng là giống
nhà học Triệu, tội lỗi của Thuấn Nhân miễn cưỡng được cho qua.
Qua đó Thuấn Nhân mới hiểu được một điều, có những
chuyện không thể phán xét đúng sai khi chỉ dựa trên bề nổi. Vợ trước của Triệu
Chấn Đào ngoại tình cũng có lý do của cô ta, điều này liên quan mật thiết đến
Chấn Đào.
Theo như lời Triệu Chấn Đào, Thuấn Nhân là loại đàn bà
trăng hoa. Mới sinh con xong đã gần gũi với một thằng đàn ông bất kể ngày đêm,
lại ở với nhau đến mười ngày trời, khi chồng mình và thằng kia xảy ra xung đột
trước cửa nhà, lại giả điên giả dại đi bảo vệ nó. Tội cớ rành rành ra đấy, còn
minh oan nổi gì? Thuấn Nhân cũng chẳng thèm minh oan, cô và Triệu Chấn Đào
chẳng có gì để nói nới nhau.
Thuấn Nhân bế đứa bé ra phường làm hộ khẩu.
Công an phường hỏi tên đứa bé, Thuấn Nhân trả lời:
“Cháu tên Như Nhan. Như trong từ “nếu như”, Nhan trong từ “nhan sắc”.
“Họ gì?” Anh công an hỏi.
Thuấn Nhân chần chừ một hồi, rồi lại nhìn vào khuôn
mặt đứa bé đang ngủ, giọng ngập ngừng nói: “Họ Triệu.”
Trên đường về, có lúc Thuấn Nhân nghĩ đến chuyện ly
hôn.
Nhưng Nhan Nhan còn nhỏ quá, con gái vẫn cần có người
bố bên cạnh che chở. Đi nhà trẻ, lên tiểu học, trung học, rồi đại học, con gái
cần có một người bố tri thức để dìu dắt. Sau này đi nhà trẻ, các bạn trong lớp
giới thiệu với nhau, sẽ hỏi đến bố mẹ, Nhan Nhan đáng thương sẽ trả lời thế nào
đây? Tâm hồn nhạy cảm, yếu ớt của một đứa trẻ rất dễ bị tổn thương. Con gái sẽ
oán trách người mẹ vô trách nhiệm đã chọn cuộc hôn nhân sai lầm, rồi đổ hết hậu
quả lên người đứa trẻ.
Thuấn Nhân cố gắng nghĩ tới những điểm tốt của Triệu
Chấn Đào, địa vị xã hội của anh ta cũng không tồi, sẽ đảm bảo được con gái lớn
lên mà không bị bắt nạt. Chỉ cần anh ta không cãi nhau với mình, thì mình cũng
sẽ cố gắng tạo ra bầu không khí vui vẻ trong gia đình. Con gái không chắc cảm
nhận được bố mẹ nó không hợp nhau. Con trai của Triệu Chấn Đào hiền lành, Nhan
Nhan có một người anh trai cũng tốt.
Thuấn Nhân áp mặt vào má đứa bé, nói nhỏ bên tai:
“Nhan Nhan à, mẹ có lỗi với con. Mẹ phải chịu tủi nhục là đáng rồi, mẹ hứa sẽ
cho Nhan Nhan một cuộc sống vui vẻ.”
Thuấn Nhân gửi một tin nhắn cho Tử Chấn: “Con gái em
đã đăng ký hộ khẩu rồi, cảm ơn anh đã đặt tên cho cháu.”
Tử Chấn cảm thấy mình như đang trôi giữa biển mây, như
đang bay ngược lại thời gian, quay về những tháng ngày thơ ấu đau thương nhưng
lại thầm thương trộm nhớ một người. Đường nét dãy núi dần dần hiện rõ, đường
viền lờ mờ hiện ra một cô gái tóc xoăn dài đến vai. Tử Chấn cố gắng cười với
cô: “Em ngồi ở đây bao lâu rồi?”
Hai bên cánh mũi An An đọng những giọt nước trong như
thủy tinh, đôi mắt đỏ sưng húp. Tử Chấn giơ tay lau nhẹ những giọt nước mắt còn
đọng trên má, hai bàn tay An An giữ lấy tay Tử Chấn, nói trong tiếng khóc: “Anh
ơi, sau này anh không múa được nữa rồi.”
Tử Chấn vẫn nở nụ cười như không hề nghe thấy.
Thời khắc ngã xuống sân khấu, Tử Chấn cho rằng mọi thứ
đã kết thúc. Thực ra, đối với một số người, cái chết là thời khắc họ mong đợi
nhất. Nhưng từ bỏ cuộc sống tìm đến cái chết luôn bị lên án, quý trọng mạng
sống là một giá trị đạo đức tối thiểu.
Tử Chấn không hiểu ý nghĩa của việc mình đang sống.
Một người con gái quen đã mười năm, yêu mình đến nỗi mất hết cả lý trí, bỗng
nhiên phản bội mình. Còn một cô gái mình yêu đã mười năm, nhưng chỉ có thể mở
to mắt nhìn cô ấy đau khổ mà không thể giúp đỡ. Từ trước tới nay, anh chưa bao
giờ tự tin về bản thân mình. Trong thế giới này, anh chỉ là một kẻ lang thang
buồn chán, làm thế nào mới xứng với một cô gái vừa hiền hậu vừa dịu dàng kia?
Anh nghĩ ít ra mình cũng phải có một gia đình êm ấm,
phải có thứ mà tất cả mọi người trên thế giời này đều nghĩ một người đàn ông
chân chính nên có. Trước mắt anh chưa làm được, không chỉ chưa làm được, mà còn
rất nhiều chuyện đang ngày càng trở nên tồi tệ. Anh không có khả năng dàn xếp,
cũng không có sức để dàn xếp. Không múa được nữa thì quan trọng lắm sao? Từ
trước khi anh ngất trên sân khấu, mọi hy vọng đã tắt ngấm rồi.
Nụ cười yếu ớt của Tử Chấn khiến nước mắt An An lại lăn
dài trên gò má. Cô với tay lấy điện thoại để trên tủ đầu giường đưa cho Tử
Chấn: “Anh có rất nhiều tin nhắn.”
Tử Chấn cầm lấy điện thoại, xem từng tin một. Của Trăn
Trăn, anh liền bấm nút xóa. Đến tin cuối cùng, anh ngừng ngón tay trên nút xóa,
là của Thuấn Nhân. Anh mở ra xem, rồi mỉm cười.
An An th