
ra là không đến, hà tất phải kiếm cớ?
Tử Chấn biết trong lòng Thuấn Nhân buồn lắm, anh mua
vài quyển tạp chí dành cho mẹ và bé đến cho Thuấn Nhân đọc.
Đã mười mấy tiếng rồi mà Thuấn Nhân chưa đi tiểu tiện.
Tử Chấn tìm y tá, y tá đều đang bận, không rời đi
được, Tử Chấn đành quay về phòng.
Thuấn Nhân môi trắng nhợt, đầu tóc rối bù, hai hàng
nước mắt chực tuôn rơi. Cô vất vả đưa tay ra cầm lấy cái tã, cố gắng nhấc người
lên, vết thương đau nhói, hai hàng lông mày nhíu lại, hàm răng nghiến chặt, hơi
thở luồn qua kẽ răng, đau đớn, khổ sở là vậy. Thuấn Nhân cũng không hề than vãn
một câu.
Tử Chấn ngả người, nhẹ nhàng ôm Thuấn Nhân vào lòng:
“Bám vào cổ anh đi.” Thuấn Nhân chần chừ, Tử Chấn nhìn cô: “Nghe lời nào.”
Thuấn Nhân đưa hai tay ra, đặt lên vai Tử Chấn, tay
trái của Tử Chấn ôm lấy người Thuấn Nhân, tay phải thò vào chăn, sờ đến cái
lưng quần, hai mắt nhắm lại kéo xuống, hai má Thuấn Nhân đỏ ửng lên, cúi mặt
xuống ngực Tử Chấn, không dám ngẩng lên. Tử Chấn nhẹ nhàng mặc tã mới cho Thuấn
Nhân, nói: “Cảm thấy khó chịu thì cứ nói anh thay cho, biết chưa?”
Sẩm tối, Triệu Chấn Đào nhắn một tin đến hỏi xem có
cần anh ta giúp gì không.
Vợ một thân một mình sinh con trong bệnh viện, bố đứa
trẻ lại không đến, quá đáng hơn là mấy ngày sau mới nhắn tin hỏi có cần giúp gì
không, hành động này vượt ra khỏi sức tưởng tượng của Thuấn Nhân, càng ngày cô
càng không thể hiểu được trái tim Chấn Đào được làm từ cái gì ra mà không có
chút cảm xúc. Thuấn Nhân nhắn cho anh ta lại một tin mà trong lòng uất ức: “Cảm
ơn, không cần, tôi có người giúp rồi.” Triệu Chấn Đào cũng chẳng thèm nói gì
thêm.
Thuấn Nhân nhìn cô con gái bé bỏng mới cảm thấy mình
như có được một chỗ dựa, vết thương còn đau, không có cách nào bế con được,
Thuấn Nhân đặt nó nằm cạnh chiếc gối, sờ nhẹ vào ngón tay bé xíu, non nớt của
con, nước mắt rơi xuống khuôn mặt nhỏ bé.
Tử Chấn nói: “Đừng khóc nữa, anh sẽ giúp em mà.”
Thuấn Nhân lắc lắc đầu: “Đứa bé không có được người
cha thương yêu nó, em thấy có lỗi với con quá.”
Tử Chấn nói: “Em đừng buồn, anh yêu đứa bé lắm.”
Thuấn Nhân lau nước mắt, ánh mắt nhìn Tử Chấn nói: “Có
phải anh ốm rồi không? Trông anh có vẻ mệt lắm.”
Tử Chấn nói: “Đâu có, anh khỏe mà.”
Thuấn Nhân nói: “Trăn Trăn có thể đến giúp em vài ngày
được không? Nhờ anh, em thấy ngại lắm, hơn nữa lại không tiện.”
Tử Chấn cười, nụ cười rất nhạt, nét buồn cứ như những
gợn sóng nhỏ lăn tăn trên khuôn mặt, anh nói: “Không thích anh chăm sóc cho em,
phải không?”
Thuấn Nhân e thẹn, không trả lời, tay vẫn mãi nghịch
ngón tay nhỏ bé kia.
Tử Chấn nghĩ một lúc rồi nói: “Hay là gọi điện cho cô
em?”
Thuấn Nhân nói: “Cô ấy còn phải có người hầu hạ, làm
sao mà chăm sóc em được?”
Đêm đến, Tử Chấn ngồi trên chiếc ghế bên cạnh giường
Thuấn Nhân nằm, đầu dựa vào thành giường ngủ gật, Thuấn Nhân chỉ hơi động nhẹ
hay kéo cái chăn, Tử Chấn liền ngẩng lên hỏi có cần gì không.
Theo lời dặn của Trịnh Học Mẫn, Tử Chấn cứ đến giờ là
cho Thuấn Nhân uống nước, ăn cơm, lau người. Tóc Thuấn Nhân bù xù, anh lấy lược
chải cho gọn lại.
Chuông điện thoại kêu, Thuấn Nhân sợ ai đó tìm anh có
việc gấp nên giục anh nghe máy. Tử Chấn không thèm nhìn xem ai gọi đã tắt
nguồn, vứt sang một bên.
Tử Chấn nghĩ ra một cái tên đặt cho đứa bé.
“Gọi nó là Như Nhan nhé?” Tử Chấn nói: “Lớn lên nó sẽ
xinh đẹp và hiền hậu giống như em.”
Thuấn Nhân có vẻ lo lắng nói: “Ai cũng nói con gái
giống bố, nếu giống Triệu Chấn Đào thì gay to rồi.” Nói đến đây, mắt bất giác
nhìn lên khuôn mặt Tử Chấn: “Sau này anh có con gái thì tốt biết mấy, chắc sẽ
dễ thương lắm.”
Mười ngày sau, Thuấn Nhân xuất viện, Triệu Chấn Đào
lại nhắn một tin hỏi xem có cần đến đón không. Thuấn Nhân vẫn cứ trả lời: “Cảm
ơn, không cần.”
Lần này thì Triệu Chấn Đào rất lịch sự, anh ta nhắn
lại môt tin, nói anh ta và mẹ đang ở nhà nấu cơm cho Thuấn Nhân, bảo cô đi
đường cẩn thận.
Trịnh Học Mẫn và Tử Chấn cùng đưa Thuấn Nhân về nhà,
đồ dùng quá nhiều, bác sĩ Trịnh vừa bế đứa bé vừa trông đồ dưới tầng, Tử Chấn
cõng Thuấn Nhân vào thang máy.
Mặt Thuấn Nhân áp vào tai Tử Chấn, trong lòng đau khổ:
“Anh sốt rồi, bị ốm sao lại không nói?”
Tử Chấn đứng nghĩ vài giây trước cửa thang máy, rồi
tiếp tục cõng Thuấn Nhân đi về phía trước, đến cửa, đặt Thuấn Nhân xuống, còn
mình quay xuống dưới tầng bế đứa bé.
Trịnh Học Mẫn thấy Tử Chấn có triệu chứng mệt mỏi do
hạ đường huyết, nên không đưa đứa bé cho anh, cằm hất hất về phía đống đồ để
dưới đất.
Triệu Chấn Đào ra mở cửa, Thuấn Nhân mời bác sĩ Trịnh
vào nhà, rồi giới thiệu cho Chấn Đào. Tử Chấn để đống đồ cạnh tủ giày dép, hơi
thở rất nóng, cảnh trước mắt lúc nghiêng lúc đảo, khó khăn lắm mới nhìn thấy
đường đi, anh dựa vào tường thở một cách mệt mỏi.
Triệu Chấn Đào liếc một cái đã nhận ra cậu thanh niên
trẻ tuổi này chính là người trên màn hình điện thoại của Thuấn Nhân. Từ trước
đến nay, anh ta luôn cho rằng tấm ảnh đó do Thuấn Nhân tải trên mạng xuống,
không thể đoán được đó là người có thật ngoài đời. Người con trai