
dáng vẻ mệt
mỏi, khuôn mặt khôi ngô với nước da trắng, đôi mắt vẫn sáng trong như vậy. Sáng
nay, Triệu Chấn Đào bay từ Thâm Quyến về, trong lòng cũng thấy có chút áy náy,
anh ta tự tay làm hai con cá bỏ vào nồi hầm, nhưng giờ cảm thấy mình như bị cắm
sừng. Máu ghen trong người sôi lên sùng sục.
Anh ta nhìn thấy người con trai kia sắp đi xuống tầng,
liền lao tới: “Sao lại là mày đưa vợ tao về? Mày là thằng nào?” Rồi quay đầu
trợn mắt nhìn Thuấn Nhân: “Cô nằm viện lâu như thế đều là nó đến chăm sóc hả?
Thế mà nói có người giúp việc hả?”
Tử Chấn khó chịu hất tay anh ta ra, nắm đấm của Chấn
Đào bay đến. Người mệt mỏi rã rời, Tử Chấn không kịp phản ứng, bụp mộp cái sau
gáy, mắt mũi hoa lên, tai ù ù, lùi ra sau mấy bước, ngã dúi vào tường.
Thuấn Nhân kêu lên, chỉ vào Chấn Đào nói: “Anh dám
đánh anh ấy! Anh còn đánh nữa thì tôi với anh sống chết một phen!”
Bà Triệu xông tới, nắm lấy tóc Thuấn Nhân: “Thảo nào
sinh con lâu như vậy rồi mà không kêu một tiếng! Tôi nói rồi mà, con gái thật
thà đến mức nào rồi cũng có lúc nói dối mà. Mày còn to mồm à? Mày lừa con trai
tao, thật là mất mặt quá đi!”
Tử Chấn quát to: “Bà bỏ tay ra cho tôi!”
Trịnh Học Mẫn kéo tay Tử Chấn đi: “Đi thôi đi thôi,
cái thằng này, việc nhà người, người ta lo.”
Tử Chấn nhìn Thuấn Nhân.
Khi còn ở quê, Tử Chấn đã từng nhìn thấy người ta giết
mổ cừu, từng chú cừu ngoan ngoãn bị người ta lấy dây thừng buộc chặt cổ vứt
thành một đống, người đồ tể rót nước sôi vào một cái chậu, chú cừu cảm nhận
được cái chết đang đến gần, nhưng ánh mắt vẫn cứ ngoan ngoãn đến tuyệt vọng,
con dao sáng loáng sắc bén đang cứa vào động mạch cổ, cừu con giãy giụa kêu lên
những tiếng bi ai. Tử Chấn rất muốn tháo dây trói ở cổ cừu, thả nó về bên sườn
đồi cỏ xanh, mặt trời rọi những ta sáng chói lóa xuống đồng cỏ, cừu con thong
dong bước đi trong an toàn. Nhưng Tử Chấn không có cái năng lực đấy, nói đúng
ra, là không có quyền đó.
Ánh mắt của Thuấn Nhân khiến anh ta nhớ tời đàn cừu
đang tuyệt vọng dưới mũi dao sắc bén, nhưng lực bất tòng tâm. Trái tim Tử Chấn
đau nhói, đang bị cơn sốt hành hạ, cổ họng đau rát, thở không ra hơi, nước mắt
trào ra.
Trịnh Học Mẫn có cảm giác người Tử Chấn mềm đi, dường
như đứng không vững nữa, cô vội vàng ôm lấy anh, dìu xuống dưới tầng.
Trịnh Học Mẫn sờ lên trán Tử Chấn, giọng như ra lệnh:
“Đi cùng cô về bệnh viện tiêm mũi hạ sốt, cứ để sốt kéo dài thế này dễ bị viêm
phổi cấp tính lắm.”
Tử Chấn nói: “Không cần đâu, cháu phải về trường, thầy
giáo tìm cháu có việc.” Nói đoạn, anh giơ tay vẫy taxi, rồi mở cửa bước lên xe.
Trịnh Học Mẫn chẳng biết làm thế nào đành nói lớn:
“Thế tan học xong phải đến tiêm đấy nhé!”
Hội trường chỉ bật một dãy đèn trên sân khấu, bốn phía
rèm kéo kín mít.
Tử Chấn ngồi trên bục sân khấu nghe Phùng Dư giảng
bài. Ông thấy Tử Chấn có vẻ không tập trung lắm, gập cuốn tập tài liệu trong
tay lại, ông gõ vào chiếc ghế: “Đứng dậy, nghe nào!”
Tử Chấn cố nhấc người đứng dậy, Phùng Dư lại giảng
tiếp, ông đọc phần gạch chân màu đỏ trong cuốn tài liệu cho sinh viên nghe,
đang chuẩn bị giải thích phần đã học, ông ngẩng lên, phát hiện thấy Tử Chấn
không còn đứng đó nữa. Phùng Dư sững người trong giây lát, lao tới chỗ sân khấu
thì thấy Tử Chấn ngã sõng soài trên mặt đất.
Bệnh của Tử Chấn là một dạng nhẹ của gãy xương cột
sống. Trong y học định nghĩa “nhẹ” là bởi sẽ không bị liệt, cũng không phải cưa
bỏ, thế nhưng là một sinh viên chuyên ngành múa, Tử Chấn không thể múa được
nữa.
Trăn Trăn kể rõ nguyên nhân dẫn đến việc Tử Chấn bị
thương cho An An nghe, An An suýt nữa bóp cổ Trăn Trăn. Sở dĩ cô ta nói ra sự
thật không phải vì cô ta dũng cảm, mà cô ta nghĩ cái kim trong bọc lâu ngày
cũng lòi ra.
Tương lai của Tử Chấn khiến Trăn Trăn cảm thấy tối
tăm, trong lòng đau đớn, tự trách mình, lo lắng phiền muộn, nhưng lại có một
tia hy vọng nhen nhóm trong lòng. Cô ta hy vọng đây là cơ hội quay lại bên Tử
Chấn. Cô ta quen Tử Chấn đã mười năm rồi, đã yêu anh mười năm rồi, tuổi thanh
xuân của cô ta là ở bên Tử Chấn, máu thịt đã hòa vào nhau, nếu lấy Tử Chấn ra
khỏi cuộc đời cô ta, thì khác nào giết chết tuổi thanh xuân của cô ta. Cô ta đã
quen với việc có Tử Chấn bên cạnh, quen với việc quay người sang thì chạm vào
Tử Chấn, quen với mùi thơm trên cơ thể Tử Chấn, quen với cái ôm dễ chịu, ấm áp
của Tử Chấn, quen với những lời Tử Chấn thì thầm bên tai.
Brian chỉ giống như một món trang sức trên quần áo, cứ
tưởng là sẽ thêm phần đẹp đẽ, nhưng thực ra nó chỉ tạo cảm giác dư thừa. Brian
không vì có Trăn Trăn mà tuyệt giao với những cô gái khác, anh ta chưa bao giờ
dậy mua cho Trăn Trăn đồ ăn vào lúc nửa đêm, anh ta cũng không bao giờ giặt cho
Trăn Trăn bộ quần áo trong những ngày đèn đỏ. Trăn Trăn không bao giờ tiết
kiệm, tích cóp cho việc kết hôn, anh ta cũng không bao giờ dẫn Trăn Trăn về nhà
giới thiệu đấy là vợ chưa cưới của con.
Trăn Trăn không tìm được lý do xác đáng thể hiện sự
hối tiếc của mình, cô ta bị An An khóa bên ngoài phòng bệnh, không cho vào thăm
Tử Chấn. An An nó