
xem sao. Thực ra, vấn
đề này vừa rồi tôi cũng đã hỏi đi hỏi lại bản thân rất nhiều lần rồi,
nhưng mỗi lần tự hỏi thì đáp án của tôi vẫn là như vậy. Vì cô ấy, tôi
cam tâm tình nguyện.”
Đầu bên kia của điện thoại im lặng rất lâu rồi mới thấy vang lên
giọng nói có ý cười của Alex: “Steven, cậu nói như vậy làm tôi muốn quay về rồi đấy.”
Mạnh Tuần cũng cười, đáp lại: “Vậy quay về đi. Ba người chúng ta cũng đã rất lâu không được uống rượu cùng nhau rồi. Cậu yên tâm, bây giờ tôi không dám cười cậu nữa rồi!”
“Vậy à? Tôi và Paul không cười cậu là được rồi! Ồ, bạn tôi bên này đang gọi rồi, nói chuyện sau nhé!”
“Được.” Mạnh Tuần khẽ bấm nút kết thúc cuộc gọi, nụ cười trên gương
mặt cũng nhạt dần. Anh nghĩ đến hai từ “bạn trai” mà vừa rồi Đồng Phi
Phi nói với anh. Người đó đã không còn nữa nhưng cô ấy vẫn còn gọi anh
ta là “bạn trai”, chứ không phải là “bạn trai cũ”. Anh phát hiện ra rằng anh dường như đã hiểu được cảm giác bất lực và suy sụp của Alex lúc đó.
Đặt điện thoại xuống, anh đóng cửa sổ xe lại, nhấn mạnh chân ga. Chỉ
một giây ngay trước khi xe khởi động anh không nén được hướng mắt dõi về phía căn phòng trên lầu cao đó.
Đồng Phi Phi, mong rằng anh có thể đưa em ra khỏi quá khứ băng giá
đó, không để cho ánh mắt của em phải trống trải, cô đơn như thể cả thế
gian này ảm đạm, không còn chút ánh sáng nào thêm nữa đâu.
Chiều ngày mùng Một, bà Tống đang nghỉ trưa trong phòng thì Đồng Phi
Phi nhận được điện thoại của Kha Nhã Doanh, lúc này cô mới biết việc tối hôm trước Mạnh Tuần vẫn đi ra ngoài để làm lá chắn cho Kha Nhã Doanh,
lại còn lang thang bên ngoài đến tận hơn mười hai giờ mới trở về. Trong
lòng cô dấy lên sự ngạc nhiên. Kha Nhã Doanh nói Mạnh Tuần trước khi
đồng ý ra ngoài làm pháo khói đánh lạc hướng cho cô đã đưa ý kiến muốn
để Đồng Phi Phi đi cùng anh và còn tìm Kha Nhã Doanh để xin địa chỉ nhà
của bà Tống. “Vậy tối qua sau khi mình từ chối Mạnh Tuần thì anh ấy đã
một mình đi đâu chứ?”
Đồng Phi Phi mở nhật ký cuộc gọi trong máy điện thoại ra, hai chữ
“Mạnh Tuần” hiển thị một loạt trong nhật ký cuộc gọi đến. Cô mím môi,
ngón tay mân mê trên bàn phím điện thoại, đang do dự thì điện thoại đột
nhiên rung lên.
“Tổng giám đốc Mạnh?” Đồng Phi Phi nhấn nút nghe, trong giọng nói có chút hồi hộp.
“Tối qua, sau khi kết thúc cuộc gọi với em, anh mới nhớ ra vẫn chưa
kịp nói với em câu chúc mừng năm mới.” Giọng nói của Mạnh Tuần trầm nhỏ, dịu dàng lạ thường, Đồng Phi Phi lại càng lo lắng, hồi hộp: “Tôi xin
lỗi… Tối qua tôi… Chuyện đó… Chúc mừng năm mới!”
Giọng nói đứt quãng của Đồng Phi Phi khiến Mạnh Tuần khẽ cười trong
điện thoại: “Sao mà căng thẳng như vậy chứ, năm mới mà, sao mà cứ nói
xin lỗi vậy?”
“Vâng, vậy… cảm ơn anh! Lúc nãy Kha Nhã Doanh có gọi cho tôi rồi, cô
ấy rất cảm ơn anh hôm qua đã giúp cô ấy.” Đồng Phi Phi khẽ hít vào một
hơi thật sâu, cô dần trấn tĩnh lại.
“Ồ? Cô ấy rất cảm ơn anh, vậy còn em thì sao?” Mạnh Tuần dường như áp sát vào điện thoại mà nói vậy, giọng nói như thể bị bóp nghẹt truyền
đến bên tai Đồng Phi Phi, mang đến một cảm xúc ấm áp mơ hồ khó nói, như
một luồng gió ấm áp thổi đến nơi hoang vu lạnh giá bấy lâu nay.
“Tôi… tôi cũng rất cảm ơn anh!” Đồng Phi Phi cảm thấy có chút hơi khó thở liền bước ra khỏi phòng khách, đến bên ban công.
“Vậy em định cảm ơn anh thế nào đây?” Giọng Mạnh Tuần rõ ràng nhỏ đến mức như không phải là đang nói nữa, Đồng Phi Phi bất giác cắn chặt môi, im lặng một hồi lâu mà vẫn không biết nên phải tiếp lời như thế nào cho phải.
“Vậy hôm nay không phải tất niên… Bây giờ em có thời gian rảnh ra ngoài uống trà với anh không?”
“Cái này…”
“Đồng Phi Phi, trước đây em đã đồng ý với anh là sẽ tiếp tục đóng giả bạn gái của anh, đúng không? Hơn nữa, đêm qua anh đã vì giúp bạn em làm quả pháo khói đánh lạc hướng mà phải chịu gió lạnh suốt cả một đêm. Thế nên xét về cả công lẫn tư thì em không nên từ chối anh, đúng không?”
Giọng của Mạnh Tuần thực ra không thay đổi nhiều, vẫn rất nhẹ nhàng, dịu dàng, chỉ là có cao hơn một chút mà thôi. Nhưng đối với một người nào
đó vốn sống dưới cái uy của Thần Mặt Đen trong một thời gian dài mà nói
thì vẫn có thể nhận ra được sự uy hiếp sắc bén đằng sau sự thay đổi độ
cao không đáng kể trong giọng điệu này.
“Được. Nhưng có thể ở gần khu phố nhà tôi được không? Mẹ tôi hôm nay
không được khỏe cho lắm, lát nữa tôi phải quay về để nấu cơm cho mẹ
nữa.”
“Ok, vậy bây giờ em xuống dưới nhà đi.”
“Hả?” Đồng Phi Phi đang đứng trên ban công, cô cúi người nhìn xuống,
Mạnh Tuần đang ở ngay dưới nhà cô, đứng dựa người vào chiếc xe Volvo của anh, mỉm cười và vẫy tay chào cô.
Đồng Phi Phi chạy xuống dưới, đến khi ngồi vào trong xe xong mới bối rối hỏi: “Anh đợi có lâu không?”
“Nếu em muốn hỏi ngày hôm nay thì không lâu lắm.” Mạnh Tuần nói đầy
ẩn ý nhưng Đồng Phi Phi chỉ có thể giả vờ không hiểu. Cô cúi đầu, thắt
dây an toàn rồi nói: “Gần khu này có một quán trà, hình như trong dịp
Tết không đóng cửa đâu. Chúng ta hãy đến đó ngồi nhé?”
Mạnh Tuần gật đầu, khởi động xe: “Em chỉ đường nhé!”
Quán