
e thấy những lời mà cô nói với Tiểu Trương trong phòng nghỉ lúc đó.
Mạnh Tuần bước vào thang máy, khẽ cau mày. Anh vốn rất ghét mùi của
sự hỗn tạp nên thường thích về muộn một chút, tránh được giờ cao điểm
tan sở. Nhưng vừa rồi anh nhìn thấy vẻ thất vọng ở Đồng Phi Phi thì
không biết tại sao tâm trạng lại trở nên tồi tệ, không muốn ở lại văn
phòng thêm một phút nào nữa. Thực ra, bữa tối nay ban đầu anh không hề
có ý định đưa Đồng Phi Phi cùng đến, ngay cả vừa rồi anh lên tiếng mời
cũng không phải là bắt cô ấy không đồng ý không được. Nhưng khi nhìn
thấy nét kháng cự hiện rõ ràng trên khuôn mặt của Đồng Phi Phi thì anh
lại nghĩ đến câu nói vô cùng trịnh trọng mà cô nói với Tiểu Trương ở
trong phòng nghỉ: “Giữa tôi và Tổng giám đốc Mạnh thực sự không có gì
cả. Thật đó!” thì anh lại đột nhiên trở nên kiên quyết một cách lạ
thường. Anh cũng không biết tại sao tâm trạng của mình lại có sự thay
đổi lớn như vậy, chỉ là thấy khó chịu khi Đồng Phi Phi vạch ranh giới
với anh một cách rõ ràng như thế. Anh không hề thích cảm giác này, thực
sự không thích chút nào!
Ngồi trên xe của Mạnh Tuần, Đồng Phi Phi cẩn thận quan sát khuôn mặt
của anh thật kỹ, dè dặt hỏi: “Bữa tối bao giờ thì bắt đầu vậy? Có thể để tôi quay về nhà thay bộ quần áo được không?”
“Bộ đồ này của cô đâu có bẩn, sao lại phải thay?”
Lời của Mạnh Tuần khiến Đồng Phi Phi ngạc nhiên, một lúc lâu mới định thần lại, khẽ lên tiếng giải thích: “Chẳng phải anh muốn tôi dùng danh
phận của Nhã Doanh hay sao? Cô ấy đã chuẩn bị cho tôi một số bộ đồ và
túi xách. Anh cũng không muốn tôi đến mà ăn mặc quá bình thường phải
không?”
Mạnh Tuần nghe thấy Đồng Phi Phi nói đã thực sự có sự chuẩn bị thì
sắc mặt đã khá hơn một chút. Anh dùng ngón trỏ gõ gõ vào vô lăng, gật
đầu: “Được, vậy để tôi đưa cô về thay đồ trước đã.”
Lái xe đưa Đồng Phi Phi đến cổng khu Nhã Uyển mà cô đang sống, Mạnh
Tuần đang định xuống xe, đi cùng cô lên thì Đồng Phi Phi lên tiếng: “Tôi sẽ lên rất nhanh thôi, hay là anh cứ chờ ở trong xe là được rồi, tránh
không phải chạy đi chạy lại cho thêm phiền phức.”
Bàn tay đang định rút chìa khóa xe của Mạnh Tuần dừng lại, anh quay
đầu lại nhìn Đồng Phi Phi, thần sắc có chút lo lắng, khẽ chau mày nhưng
cuối cùng lại không kiên quyết nữa. Đồng Phi Phi thở phào nhẹ nhõm, mỉm
cười với anh rồi mở cửa xe, bước ra ngoài.
Mạnh Tuần nhìn qua cửa xe, dõi theo bóng dáng gầy guộc của Đồng Phi
Phi đang xa khuất dần khỏi tầm mắt rồi biến mất hoàn toàn. Anh nheo mắt, nghĩ đến cái đêm cách đây năm năm về trước anh đứng bên cửa sổ, nhìn
Đồng Phi Phi chậm rãi tiến về phía trước trong bóng tối ảm đạm, cuối
cùng bị nhấn chìm vào màn đêm đen dày đặc…
Bởi Mạnh Tuần nhất thời quyết định đưa Đồng Phi Phi đến dự tiệc nên
khi Mạnh phu nhân thấy Mạnh Tuần đưa một cô gái vào nhà thì vô cùng ngạc nhiên, nhưng ngoài mặt vẫn tỏ ra như không có chuyện gì. Mạnh Tuần kéo
ghế cho Đồng Phi Phi, đỡ cô ngồi xuống, lạnh nhạt giới thiệu: “Đây là
Kha Nhã Doanh.”
“Nhã Doanh?” Bà Mạnh vui mừng, vẻ mặt dịu dàng hơn. Bà cẩn thận quan
sát Đồng Phi Phi một lúc rồi vui vẻ nói: “Thanh tao, nho nhã, thật đúng
như mới bước ra từ trong tranh, vừa nhìn đã thấy có phong thái, khí chất của Bí thư Kha.”
“Ồ, hóa ra là thiên kim của Bí thư Kha! Chả trách gần đây chú hai
không có thời gian về nhà ăn cơm, thì ra là có giai nhân làm bạn, vui
quên cả trời đất!”
Đồng Phi Phi vừa ngồi xuống, run run định mở khăn ăn trên bàn, nghe
thấy vậy thì không khỏi sửng sốt, ngẩng đầu nhìn về phía người đang nói, thấy một người khá giống Mạnh Tuần, ánh mắt sắc nhọn, nhìn cô có vẻ vừa như đang cười vừa như không. Đồng Phi Phi khẽ nhếch môi, không hiểu tại sao mới lần đầu gặp mặt, người này lại có thể có những lời thô thiển,
mạo phạm tới cô như vậy. Cô quay đầu nhìn Mạnh Tuần, vẻ mặt luôn lạnh
lùng của Mạnh Tuần lúc này cười rất vui vẻ. Anh thậm chí giơ tay, khẽ
đặt lên lưng cô trấn an, cười, nói với người kia: “Anh cả nói đùa rồi.
Em đâu được nhàn nhã như anh, ngày ngày quấn quýt thắm thiết với chị
dâu. Dạo này, em thực sự rất bận, ngay cả thời gian ăn ngủ cũng chẳng
có, lấy đâu thời gian ôm ấp giai nhân? May có Nhã Doanh hiểu và thông
cảm, đồng ý hôm nay cùng em về gặp cha mẹ. Anh cả chọc em thì không sao
nhưng đừng dọa cô ấy như vậy.”
“Ê, mới nói vậy mà em đã bảo vệ tiểu thư Kha rồi. Xem ra lần này Mạnh nhị thiếu gia nhà chúng ta đã tìm thấy tình yêu đích thực. Cha à, con
thấy lần này chúng ta chuẩn bị lễ vật chắc sẽ không phải bỏ đi đâu nhỉ?”
“Nói linh tinh gì vậy!” Ông Mạnh thản nhiên nói.
Bà Mạnh quay đầu, cười nói với Đồng Phi Phi: “Hai anh em nó thích nói đùa, Kha tiểu thư đừng trách!”
Đồng Phi Phi vội vàng nói: “Không sao đâu ạ!”
Ông Mạnh hắng giọng, quay đầu nói với người phục vụ: “Mang thức ăn lên đi.”
Các món ăn nhanh chóng được bày lên. Suốt bữa ăn, Đồng Phi Phi luôn
lo lắng, một mặt vừa phải ứng phó với các câu hỏi của bà Mạnh, mặt khác
phải chú ý duy trì “phép tắc dùng bữa” mà Nhã Doanh đã nói, nên ăn gì,
không nên ăn gì. Chống chọi quá lâu, tinh thần và t