XtGem Forum catalog
Nếu Anh Nói Anh Yêu Em

Nếu Anh Nói Anh Yêu Em

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 324484

Bình chọn: 10.00/10/448 lượt.

vẻ quá bận rộn, chắc là ăn uống không đến nơi đến chốn được. Đồ này có thể để được, nó

mang về hâm nóng lên là có thể ăn được rồi!” “Con đã nói rồi mà, đúng là mẹ vẫn rất thương cô ấy!” Hứa Lâm khúc khích cười, pha trò. Bà Tống

dừng tay, quay lại nhìn Hứa Lâm, lời nói có chút do dự: “Lâm Lâm, con

đừng nghĩ l mẹ thiên vị. Không phải mẹ quá thiên vị nó. Con bé Phi Phi

đó với con không giống nhau. Con bé… con bé đó quả thật là không dễ dàng gì…”

“Ây da, con đang đùa thôi ạ! Sao mà mẹ lại coi đó là thật chứ?” Hứa

Lâm nhìn mắt bà Tống đã hơi hoe đỏ, vội vàng đặt quả táo trên tay xuống, đỡ lấy bà. “Con nói đùa thật mà! Quan hệ giữa con và Phi Phi như thế

nào mẹ không phải là không biết mà! Con cũng rất quý Phi Phi, con cũng

luôn mong cô ấy có một cuộc sống tốt hơn, thật đấy mẹ ạ!”

Bà Tống gật đầu, miễn cưỡng cười: “Mẹ biết, con vẫn luôn đối với Phi

Phi rất tốt. Mấy năm nay nếu không phải có con luôn giúp đỡ nó thì có lẽ hai mẹ con ta không thể sống được từ lâu rồi…”

“Ôi, mẹ càng nói càng quá lời rồi, cái gì mà giúp đỡ nó, cái gì mà

hai mẹ con ta chứ? Mẹ lại quên con mới là con nuôi của mẹ rồi, đúng

không? Mẹ vẫn còn nói như vậy thì con thực sự giận rồi đó!”

“Được rồi, được rồi, không nói, không nói nữa! Để mẹ làm món sườn cho con, muốn cho nhiều giấm, nhiều đường phải không?” Bà Tống lau nước mắt nơi khóe mắt, quay lại để tiếp tục làm món sườn. Hứa Lâm đứng phía sau

bà, ngắm nhìn mái tóc đã điểm bạc, dáng người lom khom, cô khẽ thở dài

một tiếng rồi lại cầm quả táo lên, cắn một miếng thật to.

Khi Hứa Lâm ở nhà bà Tống ăn bữa trưa thì Đồng Phi Phi đang bị Kha

Nhã Doanh lôi đi mua sắm. Sắp đến Giáng sinh rồi, Kha Nhã Doanh muốn mua một món quà cho Hạ Tiểu Quả, lại sợ mua quà không đúng ý khiến Tiểu Quả không vui nên sống chết phải bắt bằng được cô nàng Đồng Phi Phi đang ở

nhà ngủ bù đi ra ngoài cùng để tham mưu. Hai người đi lượn lờ mất quá

nửa ngày, đồ mà Đồng Phi Phi chọn thì Kha Nhã Doanh cảm thấy quá bình

thường, tặng không sang, đồ Kha Nhã Doanh chọn thì Đồng Phi Phi lại cảm

thấy quá sang trọng, sợ Tiểu Quả không dám nhận. Kết quả là đến khi cả

hai đã mệt rã rời, ngồi trong cửa hàng KFC thì vẫn chưa mua được thứ gì.

“Sao mà khó đến vậy chứ? Đồ mình chọn cho bố mẹ cũng không mất công

như thế này đâu!” Kha Nhã Doanh ngồi trên ghế vừa xoa xoa bắp chân vừa

đau khổ than thở.

“Hay là cậu thử đến DIY xem sao? Đồ handmade Tiểu Quả nhất định sẽ

thích đấy!” Đồng Phi Phi vui vẻ đưa ra ý kiến. Kha Nhã Doanh bĩu môi:

“DIY ư? Không phải là cậu muốn mình đan mấy thứ khăn len hay găng tay gì đó chứ? Tuần sau là đến ngày lễ rồi, đừng nhắc đến chuyện mình từ xưa

đến nay không biết đan lát gì, cho dù là biết thì chỉ còn thời gian ngắn như vậy, làm sao mình có thể đan xong được cơ chứ!”

Đồng Phi Phi cắn ống hút, im lặng một hồi lâu rồi lên tiếng: “Nếu không thì mình sẽ đan giúp cậu nhé?”

“Thật sao?” Mắt Kha Nhã Doanh ngay lập tức sáng lên, gương mặt vốn

đang rầu rĩ, u ám chuyển ngay sang tươi tỉnh, rạng rỡ. “Phi Phi, mình

biết là cậu tốt với mình nhất mà! Cậu cũng biết rồi đây, Tiểu Quả xưa

nay ra ngoài đều không thích quàng khăn hay đeo găng tay, lần nào mình

muốn mua cho anh ấy đều bị anh ấy từ chối. Vừa hay lần này chúng ta đan

một bộ cho anh ấy để xem sau này anh ấy có dám không quàng nữa không!”

“Chúng ta ư?” Đồng Phi Phi nhìn Kha Nhã Doanh cười mà như không, trên gương mặt Kha Nhã Doanh liền xuất hiện nụ cười: “Là… là cậu dạy mình

đan ấy, được không?”

Đồng Phi Phi lắc đầu, thở dài: “Thôi đi, đợi cậu học được ấy à, đừng nói là Giáng sinh, có khi đến qua cả Tết ấy chứ!”

“Hi hi, vậy thì lần này cậu giúp mình trước vậy! Năm sau, năm sau

mình nhất định phải học được để tự đan!” Kha Nhã Doanh tuyên bố một cách chắc nịch, nhanh chóng ăn hai, ba miếng xong một đôi cánh gà. Cô nàng

sốt ruột không thể chờ đợi lôi Đồng Phi Phi đi mua len. Hai người cùng

chọn được len màu xanh lam đậm, loại len này tương đối mềm mịn, đan lên

thì mất công nhưng quàng thì rất dễ chịu. Mua đồ xong, Đồng Phi Phi xua

Kha Nhã Doanh đến chỗ Tiểu Quả dành thời gian cho thế giới của hai

người, còn mình thì ôm đống len về nhà.

Mở ngăn kéo dưới cùng của tủ quần áo, mấy chiếc que đan màu vàng nhạt nằm lặng lẽ bên trên một chiếc khăn len màu xanh đậm, Đồng Phi Phi giơ

tay ra, vào giây phút ngón tay chạm vào lớp len mềm mịn ấy, trái tim cô

như bị một lớp giấy nhám chậm rãi cọ xát, nỗi đau đớn giống như một

thước phim quay chậm, dài lê thê và sâu thẳm.

Lấy que đan ra xong, cô gắng sức đóng ngăn kéo lại, quay đầu nhìn

khung ảnh đặt trên tủ nơi đầu giường, nụ cười của Quân An vẫn ấm áp như

vậy. Thu ngón tay lại, đầu mũi que đan nhọn đâm vào ngón tay, cô cắn

chặt môi, cúi xuống nhìn. Quân An, đừng trách em, em biết, làm như vậy

chỉ là giải pháp xoa dịu mà thôi, nhưng thực sự bây giờ em cảm thấy vô

cùng khó chịu, thực sự không thoải mái, thực sự khó khăn biết bao…

Buổi sáng ngày thứ Sáu, cuối cùng Mạnh Tuần cũng nhận ra sự khác

thường của Đồng Phi Phi, đã gần một tuần, cô đều biến mất không để lại

dấu vết vào