
Xin lỗi!”
“Dường như cô thích nói xin lỗi nhỉ?” Mạnh Tuần không biết từ lúc nào đã châm một điếu thuốc, mở nửa cửa xe, làn khói bay xung quanh, Đồng
Phi Phi không nhìn rõ vẻ mặt của Mạnh Tuần, cái đầu vừa ngủ dậy vận động cũng có chút chậm chạp, chỉ có thể hàm hồ nói một tiếng: “Vâng”, coi
như đã trả lời. Mạnh Tuần cũng không nói gì, khẽ nhìn Đồng Phi Phi, ánh
mắt rất tập trung, nhìn rất kỹ, nhưng dường như lại có chút không tập
trung. Đồng Phi Phi ngượng ngùng cử động, nhẹ nhàng nghịch dây an toàn,
muốn mở cửa xe, nhưng phát hiện vẫn chưa mở chốt. Cô không biết làm thế
nào, đành nói: “Tổng giám đốc Mạnh… ”
“Tôi nói rồi, đừng gọi tôi là Tổng giám đốc Mạnh.” Mạnh Tuần dập điếu thuốc, mở cửa xe, dường như khẽ thở dài một tiếng: “Cô về đi!”
Đồng Phi Phi mấp máy môi, khẽ nói một câu: “Cảm ơn!” đóng cửa xe, đầu không ngoảnh lại, bước vào ngõ nhỏ. Mạnh Tuần ngồi trong xe, nhìn bóng
dáng nhỏ bé đang dần xa khỏi tầm mắt, mới ngoảnh đầu lại, đạp mạnh chân
ga, nhanh chóng rời đi.
Đồng Phi Phi vừa ra khỏi thang máy, liền nhìn thấy Kha Nhã Doanh ngồi ôm đầu gối đợi trước cửa nhà cô, mặt đẫm nước mắt.
“Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy?” Cô vội vàng chạy đến, kéo Kha Nhã Doanh đứng dậy. Kha Nhã Doanh vừa nhìn thấy Đồng Phi Phi, nước mắt cứ
thi nhau rơi xuống. Cô ôm Đồng Phi Phi vào lòng. Đồng Phi Phi tay chân
loạn xạ đỡ cô dậy, một tay mò vào trong túi tìm chìa khóa, tra vào ổ, hí hoáy mãi mới mở được cửa. Chiếc khóa cửa chống trộm này do người thuê
trước để lại, đầu khóa cũng đã gỉ, Kha Nhã Doanh chu miệng nói: “Đã bảo
cậu thay khóa từ đầu rồi, mỗi lần mở cửa đều như phá cửa ra vậy, thật
rắc rối quá!”
“Tiểu thư à, không phải chủ nhà không biết quý dầu mỡ, mắm muối, đối
với những người nghèo khổ, có thể tiết kiệm thì tiết kiệm!” Đồng Phi Phi vừa đỡ Kha Nhã Doanh vào phòng vừa nói.
“Cậu! Đến cậu cũng nói mình như vậy! Hừ… ” Kha Nhã Doanh vốn đã nín
khóc, nhưng vì câu nói của Đồng Phi Phi, cô lại trào nước mắt. Đồng Phi
Phi cảm thấy ái ngại nhìn Kha Nhã Doanh đang òa khóc trước mặt, thật
không hiểu nổi. Nhã Doanh, Nhã Doanh vừa nói điều gì vậy?
Kéo vai Kha Nhã Doanh để cô ngồi xuống ghế, Đồng Phi Phi vào phòng vệ sinh lấy chiếc khăn xấp nước ấm, mang tới cho cô: “Lau mặt đi! Trời
lạnh thế này, đừng khóc, khóc là da mặt nứt nẻ hết!”
“Nẻ thì nẻ, sợ gì chứ, cậu không có sữa rửa mặt sao?”
“Mình da dầu, cậu da khô, cậu có thể dùng sữa rửa mặt của mình không?”
“Có gì không thể không dùng được chứ? Mình không dùng cũng được! Lẽ
nào chúng mình không thể chịu khổ được sao? Đúng, mình chưa từng chịu
khổ, nhưng đó là không có cơ hội! Các cậu dựa vào cái gì mà cho rằng
mình không thể chịu khổ? Dựa vào điều gì chứ?” Kha Nhã Doanh tức giận
nói, nước mắt lại trào ra.
Đồng Phi Phi vội vàng rút khăn giấy ra lau cho cô, dường như phải quỳ xuống cầu xin: “Bà cô của tôi ơi, tôi sai rồi, tôi sai rồi, được chưa?
Cậu đừng có khóc như vậy nữa được không? Nín rồi cậu có thể nói cho mình tại sao không? Cứ thế này thì mình cũng không biết phải làm thế nào…”
Kha Nhã Doanh bặm môi, giơ tay tháo đôi giày cao gót, Đồng Phi Phi
lập tức chạy đến tủ giày dép lấy đôi dép đi trong nhà, đặt bên chân của
Kha Nhã Doanh, quỳ dưới đất, ngẩng đầu nhìn, cười hỏi: “Bà cô ơi, có cần tiểu nữ giúp người xoa bóp chân không? Tiểu nữ rất chuyên nghiệp, không dối người đâu!”
Kha Nhã Doanh cuối cùng cũng bị câu nói khoe khoang của Đồng Phi Phi
làm cho bật cười, cô khẽ dùng đầu gối huých vào cánh tay Đồng Phi Phi,
kết quả là Phi Phi nhăn mặt đau đớn, lông mày cau lại đã giãn ra.
“Sao thế? Mình mạnh tay quá à?” Kha Nhã Doanh định kéo tay Đồng Phi Phi, bị Phi Phi giơ tay ngăn lại: “Đừng!”
Chậm rãi bóp tay, Đồng Phi Phi đứng dậy, đến bên chiếc sofa, ngồi
xuống, giải thích: “Buổi sáng bị Thần Mặt Đen lôi đi đánh tennis cả
buổi, bây giờ vẫn còn đau!”
“Mạnh Tuần hẹn cậu đi đánh tennis?” Kha Nhã Doanh tròn mắt kinh ngạc. “Hai người thực sự đã bắt đầu rồi?”
“Đúng vậy, bắt đầu rồi, cuộc sống áp bức và bị áp bức.” Đồng Phi Phi
không mấy vui vẻ nói, xua xua tay. “Đừng nói chuyện của mình nữa, cậu
thế này rốt cuộc là có chuyện gì?”
Kha Nhã Doanh thở dài, giọng nói vẫn oang oang: “Tay cậu mỏi, chân
cậu đau. Cậu đánh tennis cả buổi sáng, còn mình đã đi bộ quãng đường gần hai tiếng.”
Cô vừa nói vừa xoa xoa chn, Đồng Phi Phi nhìn gót giày cao khoảng
tám, chín phân, than một câu: “Vẫn là cậu giỏi! Tự ngược đãi bản thân
đến mức như vậy, thật khâm phục!”
“Cậu tưởng mình thích ngược đãi mình như vậy sao? Mình chỉ mang điện
thoại theo, túi vẫn còn ở nhà Tiểu Quả, trên người không còn một đồng,
không đi bộ thì biết làm thế nào? Mình cho rằng anh ta sẽ đuổi theo
mình, kết quả mình đi thẳng đến nhà cậu, anh ta cũng không gọi điện cho
mình!” Kha Nhã Doanh nói đến đây, mắt đã đỏ hoe rồi.
“Có nghĩa là cậu đã cãi nhau với với Hạ Tiểu Quả? Lần này lý do là gì thế?”
Nói thật, khi Đồng Phi Phi nghe điện thoại của Kha Nhã Doanh, ngầm
đoán biết được tám mươi phần trăm là có liên quan tới bạn trai của Kha
Nhã Doanh – Hạ Tiểu Quả. Lần trước Kha