
Nhã Doanh đến tìm cô, cũng giận
như thế, chính là vì lần đó cô đã bị Hạ Tiểu Quả chọc giận. Lần này, Nhã Doanh khóc thế này, quả nhiên không sai, lại là do anh ta.
“Lần này thực sự không thể trách mình! Cậu hãy nói một câu công bằng
đi, cậu thử nói xem cuối tuần mình không được ngủ nướng, sáng sớm đã đến nhà nấu cháo cho anh ta, điều này có dễ dàng với mình không? Mình cũng
không cố tình nấu cháo khê, hơn nữa mình cũng nói đổ hết thứ mình nấu
đi, ra ngoài mua đồ ăn cho anh ta, nhưng anh ta lại không cho, cũng
không nói mình khát. Cậu nói anh ta vốn đã bị ốm, lại còn để anh ta ăn
cháo khê, làm sao mình chịu được? Mình không nghe anh ta, toàn bộ công
sức của mình đều đổ hết đi, sau đó anh ta không vui, nói mình không biết tiết kiệm, không biết cuộc sống khó khăn, tại sao lại có thể hoang phí
như vậy, sau này làm sao anh ta nuôi được, đại loại là mấy câu như vậy.
Mình tức quá nói một câu: “Em không cần anh nuôi, anh cũng không nuôi
nổi em, em nuôi anh là được rồi.” Kết quả anh ta điên lên, “binh” một
tiếng, chiếc nồi bay xuống đất, sau đó đuổi mình đi, còn nói anh ta
không phải là người dựa dẫm vào vợ, không cần mình nuôi, còn nói gì sau
này mình cũng đừng đến tìm anh ta, như thế sẽ không khiến một thiên kim
tiểu thư như mình phải mệt… ”
Kha Nhã Doanh càng nói càng cảm thấy uất ức, nói xong lại bật khóc.
Đồng Phi Phi thở dài, rút khăn giấy đưa cho cô: “Cậu cũng vậy, cậu biết
rõ anh ấy có lòng tự tôn rất cao, còn nói những câu sẽ nuôi anh ấy, còn
không phải là tự đi tìm rắc rối sao?”
“Mình chỉ đùa một chút, hơn nữa cũng không phải nói mà làm được, mình cũng không xem thường ý chí của anh ta… ”
“Nhưng anh ấy lại nghĩ chính là ý đó!” Đồng Phi Phi đưa tay lau mặt
cho Kha Nhã Doanh, thủ thỉ nói: “Nhã Doanh, từ trước mình đã nói với
cậu, Hạ Tiểu Quả thuộc loại người có lòng tự ti và tự tôn cực độ. Điểm
khác của hai người bọn cậu là ở đây, mặc dù cậu không để ý nhưng thực sự anh ấy rất để ý. Cậu muốn ở cùng anh ấy thì đừng động đến những vùng
cấm đặc biệt của anh ấy. Nếu không, sớm muộn gì anh ấy cũng không chịu
đựng được mà rời xa cậu đấy.”
“Rời xa thì rời xa, ai thiết chứ?” Kha Nhã Doanh vẫn còn nói cùn, mắt chốc chốc để ý màn hình điện thoại, khẽ nấc lên. “Anh ấy vẫn còn sốt,
vừa rồi lại tức với mình như vậy, cậu nói anh ấy có sao không?”
“Có thể có chuyện gì chứ? Nặng thì tức quá mà ngất đi, ngã trên sàn
nhà, nặng nữa thì ngã chảy máu đầu, vừa hay giúp đầu anh ấy có thêm chút màu sắc… ”
“Đồng Phi Phi!” Kha Nhã Doanh bị Đồng Phi Phi khiến cho lo lắng đến mức muốn chạy ra ngoài.
“Ây da, đi đâu thế? Cậu vẫn đi dép trong nhà mà!” Đồng Phi Phi biết
rõ rồi còn hỏi, tức cười thấy Kha Nhã Doanh chạy lại chỗ sofa, đi giày
cao gót, đang định hỏi vài câu, Kha Nhã Doanh đã kéo cô đứng bật dậy.
“Làm gì thế?”
“Đi cùng mình! Chẳng may Hạ Tiểu Quả thực sự chóng mặt, ngã ra đó,
một mình mình sao có thể đỡ được!” Kha Nhã Doanh nói lý do chính đáng,
thuận tay cầm túi của Đồng Phi Phi. “Nhanh, chúng ta bắt taxi đi, về
mình sẽ trả lại cậu!”
“Cậu thực sự… ” Đồng Phi Phi lắc đầu, thở dài, trong lòng nghĩ trên
thế giới này quả nhiên một đấu một mà có thể khiến Kha tiểu thư thất
thần như vậy, cũng chỉ có một Hạ Tiểu Quả mà thôi.
Hai người vội vàng đến nhà Hạ Tiểu Quả, nhưng gọi cửa thế nào cũng
không có người ra mở cửa. Kha Nhã Doanh lo lắng, lấy điện thoại định gọi cho 120[4'>.
[4'> 120: Số điện thoại gọi cấp cứu y tế.
“Đợi chút! Cậu gọi điện cho anh ấy trước đi, nhỡ anh ấy đi ra ngoài
thì sao?” Đồng Phi Phi vội vàng ngăn Kha Nhã Doanh lại. “Xin người, cậu
đang lo anh ấy bị ngất xỉu thật đấy à? Mình chỉ nói đùa chút thôi, dù
sao anh ấy cũng là thanh niên trai tráng, chỉ bị cảm sốt mà thôi, cần
thiết phải lo lắng như vậy sao?”
“Cậu không biết đâu, lần này anh ấy thực sự ốm rất nặng! Trưa hôm
kia, mình đã đưa anh ấy đến bệnh viện truyền nước, sáng hôm nay cặp
nhiệt độ, vẫn ba mươi chín độ!” Kha Nhã Doanh vừa nói vừa gọi điện cho
Hạ Tiểu Quả, vừa có tín hiệu có người bắt máy, cô vội vội vàng vàng hỏi: “Tiểu Quả, anh đang ở đâu thế?”
“Ở dưới nhà em.”
“Hả?” Kha Nhã Doanh ngây người. “Anh đến nhà em? Tại sao không gọi điện cho em?”
Bên kia im lặng một lát rồi mới nói: “Không phải em nói ở nhà nghe điện thoại không tiện sao?”
Kha Nhã Doanh cứng họng, giọng điệu ngượng ngùng: “Vậy anh… anh đến đó khi nào?”
“Em vừa đi được năm phút, anh đã đuổi theo, không phải là em không mang túi theo sao, vậy em về thế nào?”
“Ồ, vậy bây giờ anh về.”
“Được, anh… ” Kha Nhã Doanh vốn muốn nói anh hãy mau bắt xe về, nhưng lúc phát ra tiếng, lại biến thành câu: “Vậy anh nhớ cẩn thận nhé, em
đợi anh ở đây!”
“Được.”
Hạ Tiểu Quả ngắt điện thoại, Kha Nhã Doanh thở phào nhẹ nhõm. Đồng
Phi Phi nheo mắt nhìn cô: “Yên tâm chưa? Vui chưa? Nhìn bộ dạng ngốc
nghếch của cậu kìa!”
“Bộ dạng ngốc nghếch gì? Con gái khi yêu đều thế cả!” Tâm trạng Kha
Nhã Doanh rất tốt, cô mím môi, lẩm bẩm. “Hướng nhà cậu và nhà mình sao
lại trái ngược nhau như vậy? Thực là hại Tiểu Quả đi một chuyến xa như
vậy… ”
“Ồ, chuyện