
ai song
song đi cùng kẻ phía trước. Trong nắng, hai cái bóng đổ dài trên mặt
đất, giống hệt như nhau, chỉ hơn kém một chút về chiều cao mà thôi.
Mọi người trước nay vẫn thường nói, vợ chồng hai người chung sống cùng nhau trong một thời gian dài, bất luận là thói quen sinh hoạt hay hình dáng, cũng tự nhiên trở nên rất giống nhau. Hiện tượng như thế, người ta gọi
là “vợ chồng tương thông”.
………
Lễ khai giảng vừa qua không bao lâu, tin tức Lão Ban vì giúp một
bệnh nhi mắc bệnh bạch cầu nào đó mà đồng ý hiến tủy đã lan đi khắp nơi, gây nên một chấn động nho nhỏ khắp các khoa.
Lúc còn học năm nhất,
lời kêu gọi giúp đỡ từ phía cơ quan y tế đã một lần được phổ biến ra
khắp toàn trường, mọi người cũng đã cùng nhau đi đăng ký hết cả rồi. Lúc đó, người phụ trách chương trình cũng có nói qua, trường hợp tìm được
người có tủy phù hợp là rất hiếm hoi. Không ngờ rằng trên đời này thực
sự có chuyện trùng hợp đến như vậy.
Lão Ban vui vẻ nói: “Cũng là có duyên thôi.”
Đường Đường chạy tới vỗ vai cậu ta: “Khá lắm!” Nói rồi, quay lại cười đầy vẻ tán thưởng với Y Y.
Không lâu sau đó, Lão Ban cũng bắt đầu nhập viện để tiến hành các bước kiểm
tra sức khỏe, theo dõi này kia…Trình tự trước khi chính thức phẫu thuật
nghe đâu còn rất phức tạp. Bọn Tần Ương nhân cơ hội buổi chiều vắng
tiết, bèn rủ nhau đến viện thăm cậu ta.
Dựa theo số phòng Lão Ban
cho, cả bọn mất một lúc mới tìm ra phòng bệnh. Lúc Tần Ương đang định gõ cửa, từ hành lang phía xa bỗng vọng đến tiếng bước chân chạy rầm rập,
kèm theo đó còn có tiếng sột soạt của túi giấy va vào nhau, đầy vẻ ồn ào và khẩn trương.
Mọi người có mặt ở nơi đó đều nhất loạt quay đầu lại nhìn, trông thấy một cậu con trai đang hối hả chạy về phía này, trong
tay lỉnh khỉnh đủ thứ đồ đạc, nói thăm bệnh cũng đúng, mà nói là chạy
nạn e rằng cũng chẳng sai.
Sau vài phút ngạc nhiên, Đường Đường là người đầu tiên trấn tĩnh trở lại, vội vàng lên tiếng gọi: “Thẩm Tấn?”
Lúc này Thẩm Tấn nghe gọi cũng nhất thời ngẩn ra, dừng lại, nhìn sang thì
thấy ngay Tần Ương đang đứng bên cạnh cửa. “Cậu…cậu…cậu…” Ngón tay run
run chỉ về phía Tần Ương, nhưng chỉ có thể gập người để thở, nói sao
cũng không ra lời.
Hơi thở dồn dập, gương mặt bừng đỏ, khó khăn lắm
mới nói ra được một câu hoàn chỉnh: “Không phải cậu sao?” Trong ánh mắt, vẻ kinh ngạc hiện ra, không rõ là hoảng hốt hay vui mừng, nhưng sự lớn
lao ấy, chừng như không bao giờ có thể xoa dịu đi được.
Lúc thì
“cậu”, lúc thì “không phải cậu”, mọi người thật là bị cậu ta làm cho rối tinh rối mù cả lên. Chỉ mình Đường Đường đoán biết sơ qua ít nhiều nội
tình bên trong, trước thì mở cửa phòng Lão Ban bảo mọi người vào, sau
cẩn thận ném cho Tần Ương một ánh nhìn đầy ý tứ, để hai người ở lại bên
ngoài riêng với nhau.
“Không phải tôi đâu.”
Tần Ương dẫn Thẩm Tấn
xuống lầu. Gian phòng ngoài đầy người qua kẻ lại, phần lớn đều là bệnh
nhân đang xếp hàng chờ đến lượt mình. Không có ý chiếm chỗ ngồi của bệnh nhân, cả hai ra tận chỗ bồn hoa bên ngoài cổng bệnh viện.
Thẩm Tấn
ngồi nghỉ một lúc, nhịp thở cũng dần dần ổn định trở lại: “Hôm nay mới
nghe người ta nói…Bảo là khoa của các cậu. Tôi hỏi là ai, bọn họ bảo
không biết, vì trường bên đó còn chưa có bắt đầu tuyên truyền. Chỉ biết
là đeo kính, nhìn có vẻ hiền lắm, lúc trước còn ở trường cũ thì ở ngay
bên dưới lầu của bọn tôi. Có đứa còn hỏi tôi, nói là anh em của tôi, sao tôi lại không biết. Tôi còn tưởng là, tưởng là… Hứ!”
Đã rất lâu rồi
không nhìn thấy biểu cảm như thế này ở cậu ta, lần gần đây nhất…. Lần
gần đây nhất là lúc nào? Thật không nhớ rõ nữa.
“A…” Tần Ương cười thành tiếng, “Đêm qua không phải còn nói chuyện điện thoại với đằng ấy sao?”
Nhắn tin đến Tần Ương rất ít khi trả lời, thế nên mỗi ngày Thẩm Tấn đều gọi
điện sang. Bọn người Tiểu Tân tập trung ở phòng khách xem ti vi, Tần
Ương một mình ở lại trong phòng nói chuyện cùng Thẩm Tấn.
Thỉnh
thoảng, Tiểu Tân đi vào phòng trong lấy đồ này đồ nọ, thấy Tần Ương cười vui vẻ quá, không khỏi nghi ngờ hỏi: “Tần Ương, anh đang nói chuyện với người yêu hở?”
Trong lúc Tần Ương còn chưa đáp nên lời, phía bên kia đầu dây cũng đã nghe thấy, có người sẽ vì thế mà âm thầm hỉ hả cười một phen.
“Người ta có kịp nghĩ ngợi gì đâu…Vừa nghe nói là đằng ấy,
người ta đã chạy ngay đến đây rồi.” Thẩm Tấn cúi đầu đáp, nhịn không
được tức tối kêu lên.
“Thiệt tình! Trưa nay còn phải lên lớp…”
“Vậy trở về đi.” Tần Ương đứng dậy, tay lại bị Thẩm Tấn nắm chặt.
“Tần Ương…”
Tần Ương quay đầu lại, thấy người nọ đang nói mặt bỗng nhiên đỏ dần lên.
“Chúng ta đã lâu rồi không có nói chuyện đàng hoàng với nhau…” Mặc dù mỗi ngày đều gọi điện đến, cũng chỉ có mỗi mình mình nói đủ thứ chuyện trên trời dưới đất, Tần Ương chỉ là im lặng lắng nghe. Có đôi khi giật mình bỗng
nhận ra, người nọ rốt cuộc có đang nghe mình hay không? Cảm giác như thế này thật vừa lạ lùng vừa khó chịu quá, trước kia không phải như thế, mà là… Mà là…
Tần Ương dường như không biết gì về tâm tư trong lòng
Thẩm Tấn, chờ lâu, khẽ khàng cau mày: “Không phải còn có giờ