
âu không gặp nhau nên cứ rầmrộ
hết cả lên. Mỗi thằng một câu nghe muốn đau hết cả não. Nhưng câu chuyện khiếntôi thực sự sốc nhất là khi thằng Đức ghé tai tôi thì thầm:
- Em Trinh đang làm gái nhảy ở bar này đó_nó cườinhếch mép
- Cái gì?_tôi sốc toàn tập, đưa mắt nhìn quanhtìm kiếm như muốn xác nhận điều thằng Đức vừa nói là sự thật.
- Chưa tới đâu, nửa đêm.
- Làm sao mày biết? Mà sao lại như thế? Tao khônghiểu.
- Có nhiều chuyện mày còn không ngờ tới đâu, khimày yên ấm với cái tổ ấm nhỏ bé của mày thì ngoài cuộc sống này lại xảy ra baonhiêu là
chuyện.
- Mày nói rõ hơn đi.
- Bố nó phá sản.
- Sao cơ?
- Sao biết được. Hình như đầu tư vào cái quái gìđó, rồi bị lừa, công
ty phá sản…Rồi không có tiền ăn chơi, nó vào đây làm gáinhảy. gái nhảy
kiêm gái bao.
- Mày nói có thật không đấy_thực ra tôi hỏi câunày rất ngu, trước giờ thông tin nào của thằng Đức vẹm cũng rất chính xác,nhưng mà điều nó vừa nói khiến tôi không tin nổi vào tai mình, chẳng nhẽ lại cóluật nhân quả thật sao?
- Thằng điên này, mày bị cái gì đấy? Không tinthì lát mày cứ ở lại mà xem.
- Sao mày biết tin này?
- Thằng Long, trước nó cặp với thằng Long, nó điềutra ra.
- Đến mức như thế sao?
- Còn hơn cả thế ấy. Nói chung là rắc rối lắm, bọntao biết lâu rồi,
nhưng mà cũng chả muốn nói với mày, dù sao mày với nó bây giờcũng chả
liên quan gì với nhau nữa. Bận tâm làm gì? Đời ai người đấy lo
thôi.Không phải nhùng nhằng.
Tôi thơ thẩn như người mất hồn. Bình yên quen rồi tự nhiên sónggió
lại khiến tôi thấy hãi hùng lắm. Những việc mà Trinh đã làm, nếu như
trướcđây thì tôi sẽ thực sự cảm thấy đó là quả báo. Nhưng bây giờ mọi
chuyện đã thựcsự đi vào quỹ đạo của nó, tôi đã sống rất hạnh phúc rồi.
Những gì tôi có hômnay, đã phải trải qua bao nhiêu đau khổ mới có được
nên khiến tôi càng thêmtrân trọng nó hơn. Và thực sự thì quá khứ nó
không còn động chạm vào cuộc sốngcủa tôi bây giờ nữa. Tôi không còn căm
ghét Trinh như trước. Trong lòng có mộtchút gì đó thương hại dành cho cô ta, và cả sự coi thường. Có bao nhiêu công việclương thiện, khi cô ta
có được tấm bằng đại học trong tay, với trí tuệ thôngminh và sự sắc sảo, tìm một công việc tốt không phải có. Cớ sao lại đi vào chốnăn chơi nhố
nhăng này? Đúng là ngựa quen đường cũ. Ăn chơi ngấm vào máu rồi bâygiờ
có muốn bỏ cũng khó.
Tôi ngồi yên lặng. Cầm gói thuốc vân vê một điếu trong tay. Tựnhiên
lại muốn hút. Có khi say trong khói thuốc lại khiến người ta không
phảisuy nghĩ nhiều, đầu óc được yên tĩnh hơn.
Con bé lúc nãy tôi chú ý, nó bưng rượu lại chỗ bàn bọn tôi ngồi.Thằng Tùng kéo tay nó lại trêu chọc:
- Cô em xinh tươi, ngồi đây chơi với bọn anh đi.
- Dạ…em…_con bé lắp bắp, đỏ mặt và rất hoảng hốt.
- Ngồi đây uống một chén với bọn anh nào.
- Dạ em không biết uống_nó lung túng. Có lẽ ôngchủ của nó dặn nó
không được từ chối khách hàng…có lẽ là lần đầu tiên nó gặptrường hợp như thế này…có lẽ…có lẽ…có lẽ nó cũng là một đứa con gái tốt.
Mỗi thằng một câu trêu chọc khiến cho nó càng hoảng sợ hơn, bàntay
cầm chiếc khay run lên. Chắc là con bé mới vào làm, hoặc có lý do gì đó
khiếnnó phải vào những chỗ như thế này. Khi con người ta tới bước đường
cùng thì thườnglàm liều.
- Thôi, đừng trêu nó nữa_tôi lên tiếng can ngăn.Mấy thằng cười lớn
rồi bỏ tay con nhỏ ra cho nó đi. Được thoát, nó mừng húm chạybiến đi rất nhanh.
Vui vẻ cùng lũ bạn đến hơn 11h thì tôi xin phép về. Vợ gọi. Bảo đimột chút mà đi cả đêm rồi. Về mà không cằn nhằn thì không phải là vợ
tôi.Haizzz. Biết ý nên lũ kia cũng để cho tôi đi về. Một mình tôi lại
suy nghĩ tớinhững điều Đức vẹm nói. Không biết mình có nên quan tâm đến
cuộc đời của cônàng kia nữa không nhỉ? Dù sao cũng đã từng một thời là
đứa con gái tôi yêuthương. Không phải nghĩ tới chuyện tình cảm, chỉ là
con người sống với nhau,đàn ông hết tình còn nghĩa. Biết đâu được sau
chuyện này có uẩn khúc gì đấy, cầnđược thấu hiểu và sự giúp đỡ. Khó nghĩ quá, nhưng nếu như vợ biết thì làm saonhỉ? Thôi mặc kệ! Người vô tâm,
đời bạc bẽo. Trách người, trách đời không bằngtrách ta. Đời đúng là
không như mơ!
Tôi lượn xe về nhà cũng đã 12 giờ. Rón rén mở cửa đi vào, hi vọngvợ
ngủ rồi. Đèn ngủ, đèn nhà tắt hết cả rồi. Tôi thậm thà thậm thụt như ăn
trộm,lần mò trong bóng tối. Vừa cởi được chiếc giày cất lên kệ thì bóng
đèn bật sángtrưng. Vợ đứng lù lù một đống ở đấy, tôi giật bắn cả mình.
Hãi hùng:
- Vợ…
- Vâng ạ!
- Vợ chưa ngủ à?
- Có người chưa về, em ngủ không ngon.
- Anh xin lỗi…tại…
- Ngụy biện_vợ tôi cắt ngang lời, tiến gần tớingười tôi_chồng uống rất nhiều rượu? và hút thuốc?
- Vui bạn thôi mà vợ!
- Chồng đi tắm đi. Rồi ngủ ngoài ghế nha, vợnghe mùi thuốc lá vợ buồn nôn lắm.
Nói đoạn vợ tôi bước đi về phòng đóng cửa cái rầm. Nghiệm trọng
rồiđấy. Tôi bước lai tính gõ cửa năn nỉ, chưa kịp chạm tay thì cửa mở
ra. Tưởnggì, ai dè ném quần áo ra tôi tắm rồi đóng cửa cái rầm. Tôi đứng như trời trồngtrước cửa phòng.
- Vy ơi…mở cửa anh bảo!
- Chúc anh ngủ ngon, em ngủ đây!
- Anh ngủ ngoài này cảm lạnh mà chết mất.
Dứt câu ném nguyên cái chă