
nh
ruột chơi xỏ, thì người đã bay đến Đức rồi, ngắn tay chẳng với tới trời.
Ngày mùng tám, Tô Tiểu Đường bị bà ngoại càm ràm mãi, cuối cùng cũng mang
bao lớn bao nhỏ đặc sản, dẫn theo Thịt Viên đã mập thêm một vòng trở về.
Về đến nhà, Tô Tiểu Đường nhìn đồ bà ngoại chuẩn bị cho mà buồn rầu, có một nửa là bà ngoại chỉ đạo mang cho Phương Cảnh Thâm, bản thân cô trước đó cũng đồng ý mang đặc sản cho Phương Cảnh Thâm.
Nhưng bây giờ, cô giống như rùa rúc đầu, đột nhiên tắt điện thoại lâu như
thế, gặp lại nhất định sẽ xấu hổ mất. Phương Cảnh Thâm đưa cho cô điện
thoại bắt tín hiệu vô cùng tốt, lý do tín hiệu không tốt cô nghĩ còn
chột dạ, nếu nói điện thoại hỏng, thật là phiền não.
Tô Tiểu Đường sờ đầu Thịt Viên: "Thịt Viên à, mày từng trao đổi linh hồn
với nam thần, có phải tâm linh tương thông không, mày biết anh ấy đang
nghĩ gì không?"
Thịt Viên "Gâuu" một tiếng, tiếp tục tập trung vùi đầu gặm cục xương bà ngoại mang đến.
"Chỉ có biết ăn, nam thần thật vất vả để mày giảm béo giờ lại béo trở lại
rồi, ăn thành quả bóng như thế thì sau này ai giúp mày giảm béo chứ..."
Tô Tiểu Đường nói xong tự nhìn mình trong gương một cái, sau đó cũng rầu rĩ, tuy rằng cô đã cố gắng kìm chế, nhưng lúc tết đồ ăn toàn là thịt,
đúng là béo thêm một chút rồi.
Lúc chạng vạng, cô nhận được điện thoại của Lý Nhiên Nhiên.
"Tiểu Đường, cuối cùng cũng liên lạc được với cậu, đã trở về chưa?
"Ừ, vừa về đến nhà này."
"Nói cho cậu biết chuyện này, Phương Cảnh Thâm đã xuất viện, lần này cậu có thể yên tâm hoàn toàn."
"Vậy thì tốt..." Đương nhiên, chuyện này cô đã sớm biết.
"Đám bạn học đã cùng thảo luận hẹn thời gian chúc mừng Phương Cảnh Thâm mạnh khỏe xuất viện, dù sao cậu ta cũng do trên đường họp lớp về gặp chuyện
không may, lớp trưởng đứng ra tổ chức buổi họp lớp vẫn cảm thấy áy náy,
trong lòng mọi người cũng không thoải mái, may mà Phương Cảnh Thâm mạng
lớn, nếu không mọi người sẽ áy náy cả đời, ngày mai nhớ để ý, khi nào có thời gian và địa điểm cụ thể tớ sẽ báo với cậu."
"Á..."
"Sao thế? Ngày mai có chuyện gì sao?"
"À, có chút việc, có thể không đến được."
"Chuyện gì thế? Nếu không phải chuyện gì lớn thì cố gắng lùi lại đi, dù sao
thân phận cậu cũng đặc thù, lần trước chúng tớ đến bệnh viện thăm cậu ta cậu cũng không đi, lần này lại không đi, chỉ sợ chọc phải người rảnh
rỗi nhiều chuyện, tớ cũng biết cậu xấu hổ, lộ mặt một chút là được rồi."
"Được rồi, tớ sẽ cố gắng."
Tô Tiểu Đường nhận điện thoại xong nằm chữ đại (大) ở trên giường, vẫn không thể chạy thoát rồi...
Trong đầu lại hiện ra nội dung tin nhắn kia, hai chữ ngắn ngủi, nhưng như gió xoáy ập tới, dễ dàng thổi khiến cô không phân biệt được phương hướng...
Buổi tối ngày hôm sau, Tô Tiểu Đường dễ dàng chọn được một bộ quần áo mặc ra ngoài.
Bởi vì nam thần quá thân thuộc, đã chọn cho cô tất cả trang phục trong mọi
trường hợp, mặc gì lúc tham dự dạ hội, mặc gì lúc đi chơi thoải mái, mặc gì lúc tụ họp bạn bè, mặc gì lúc cần nghiêm túc.
Chẳng qua bây giờ đã không còn người đó bên cạnh, cô phải học cách tự chăm sóc cuộc sống của chính mình.
Đến nơi, trong phòng bao đều là những gương mặt quen thuộc, hình ảnh trong
quá khứ lại hiện về, chẳng qua bây giờ, một số người bàn tán chuyện tình cảm giữa cô và Tống Minh Huy sang cô và Phương Cảnh Thâm mà thôi.
Lần trước bị vạch trần tình cảm thầm mến, thế mà cô còn có dũng khí đứng
chỗ này lần thứ hai, xuất hiện trước mặt những người này, cô thực sự bội phục chính mình, đây đích thực là bình mẻ không sợ nứt chăng? Thực tế
chỉ cần không có Phương Cảnh Thâm ở đây, cô sẽ cảm thấy không sao cả.
Chính là sợ thấy Phương Cảnh Thâm...
Trên thực tế, sau thời gian ngắn ngủi lựa chọn quên đi nội dung tin nhắn,
mấy ngày nay cô sắp bị tin nhắn của Phương Cảnh Thâm hành hạ chết rồi.
Cho nên cô vẫn quyết định đến, bởi vì cô muốn tự mình hỏi cho rõ ràng, xác
định chỉ là gửi nhầm, hoặc gõ nhầm thì đều được; dù sao cũng dễ chịu hơn một mình suy nghĩ miên man.
Lúc này, lớp trưởng Khương Hoa vừa gọi điện thoại vừa đi vào, "Vừa rồi bác
sỹ Phương gọi điện thoại tới nói còn một bệnh nhân cuối cùng, lập tức
tới ngay, mọi người cứ chơi trước đi!"
"Bác sỹ Phương thật chuyên nghiệp, mới khỏi bệnh không bao lâu đã vội vàng đi làm."
"Đúng vậy đúng vậy!"
"Tiểu Đường à, lần trước chúng tớ đến bệnh viện sao cậu không đến, gọi điện
cho cậu cũng không được!" Trịnh Phương vừa nói vừa tốt bụng đưa nước cho cô, "Tớ nhớ cậu thích loại này."
"Tiểu Đường đương nhiên là một mình biểu lộ tâm ý rồi, đúng không Tiểu Đường?" Tống Minh Huy nói tiếp.
Gây sự là Trịnh Phương, giải vây là Tống Minh Huy... Tình huống này thật sự có chút ngoài dự tính, mọi người không kềm được đều đưa mắt nhìn nhau,
sau đó nhìn về phía Tô Tiểu Đường.
Đúng là có gặp riêng, chẳng qua là nam thần đến tìm cô, chuyện này sao cô có thể nói. Lời Tống Minh Huy nói, Tô Tiểu Đường chỉ có thể gật đầu.
Đồ uống trong tay rõ ràng là vừa lấy từ trong tủ lạnh ra, nhưng với cô chẳng khác nào củ khoai bỏng.
Đồ uống Trịnh Phương đưa chính là thủ phạm khiến cô lộ tẩy việc