
ột tay ấn ta
ngồi xuống ghế.
Hắn cười như không cười, tao nhã nói: “Hôm nay......
Là tiết khất xảo.”
Mồng bảy tháng bảy hàng năm là tiết khất xảo hay còn gọi
là tiết thất tịch.
Tiết thất tịch trong thần thoại dân gian đại biểu cho
tình yêu buồn triền miên của Ngưu Lang Chức Nữ. Đêm nay chim khách sẽ vui vẻ
phấn chấn vì bọn họ mà bắc cầu gặp lại, Ngưu Lang cùng Chức Nữ tình ý kéo dài.
Mà mọi người trên thế gian lại rất náo nhiệt bắt đầu tụ hội, nhóm nam tử thì hy
vọng sẽ tìm được nữ tữ mình ngưỡng mộ, nhóm nữ tử còn lại là đi cầu xin Chức Nữ
ban cho mình trí tuệ cùng xảo nghệ để tìm được phu quân có thể phó thác chung
thân.
Tóm lại như trên, đây là một ngày hội vô cùng lãng
mạn.
Nhưng cái loại lãng mạn này, từ khi nào thì có liên
quan đến Vũ Văn Duệ?
Lúc ta thay đồ luôn suy nghĩ vấn đề này, đương nhiên,
không có kết quả. Vì thế ta chỉ có thể để hắn biến ta thành một cô gái cũng
không tệ lắm, lôi kéo tay ta chậm rì rì tiêu sái đi tới ngã tư náo nhiệt.
Bầu trời đã trở về đêm, nhưng tất cả dường như chỉ mới
bắt đầu.
Ngã tư đường nhiều người đếm không xuể, già trẻ lớn
bé, cả trai lẫn gái, tới tới lui lui đều có. Vũ Văn Duệ cứ như vậy nắm tay ta
trôi theo dòng người cùng nhau đi về nơi náo nhiệt nhất, mặc cho chúng ta bị
khí thế hơi thở vui mừng nhấn chìm.
Ta nghiêng đầu nhìn hắn, trường bào tơ xanh thêm cây
trâm bạch ngọc, xứng với gương mặt trắng nõn thật đúng là khiến người khác nhìn
không dứt mắt được. Ta cúi đầu đánh giá chính mình, váy màu vàng nhạt cùng búi
tóc đơn giản, so với hắn thật sự là thiếu đi hơi thở thoát tục kia. Ta lại nhìn
hắn, thân mình cao to thẳng tắp như trúc, cả người lộ ra cổ quý khí tao nhã. Ta
lại xem xét chính mình, tuyệt thế mỹ mạo khí chất nhã nhặn làm người sững sờ
chẳng có nửa điểm huyết thống quan hệ với ta.
Ta “Phi” một tiếng, đều là người, vì sao chênh lệch
lớn như vậy .
“Kẹo hồ lô a kẹo hồ lô, kẹo hồ lô to ngon ngọt ngọt!
Vị tiểu muội muội này, đến đây, cho muội xâu lớn nhất !”
“Các vị cô nương ghé qua xem một chút, son bột nước
tốt nhất đây a! Đều là hương liệu mới nhất trong kinh thành a! là thứ mà thiên
kim nhà giàu yêu nhất a!”
“Túi hương thêu thủ công tốt đây! Mười văn tiền một
cái! Vừa tiện vừa đẹp đây”.
“Đoán đi đoán đi, đoán trúng có thưởng! Các vị giai
nhân tài tử đến xem là thấy! Đoán trúng là được một đôi vòng tay bạch ngọc loại
tốt đây!”
Ta thoáng kinh ngạc, không thể ngờ được bên ngoài lại
náo nhiệt như vậy, người đi đường trên mặt đều là ý cười dào dạt rõ ràng, khác
hoàn toàn những người giả dối a dua trong cung. Tại bầu không khí như vậy ta
cũng nhịn không được nở nụ cười, ta dùng khóe mắt quét Vũ Văn Duệ liếc mắt một
cái, thấy sắc mặt hắn tuy vẫn trong trẻo lạnh lùng nhưng lại có vài phần ý cười
khó có được trong mắt.
Người trên đường càng ngày càng nhiều, khoảng cách
giữa người với người càng chật chội. Vũ Văn Duệ một tay ôm thắt lưng ta đem ta
bảo vệ, sát vào bên tai ta nói: “Muốn xem cái gì?”
Hơi thở ấm áp phun bên lỗ tai làm cho ta có chút ngứa,
sau đó ta ngửa đầu, chỉ vào một rạp son phấn ven đường nói: “Chúng ta đi xem
son đi.”
Vũ Văn Duệ thản nhiên liếc ta một cái liền mang theo
ta đi tới bên kia, chẳng qua là còn chưa đến quầy son thì liền có một cô gái
váy dài hồng nhạt đụng phải chúng ta, thoáng chốc một trận mùi thơm tràn ngập
trong không khí. Cô gái kia cuống quít ngẩng đầu lui ra phía sau, lúc nhìn thấy
Vũ Văn Duệ thì khuôn mặt nhỏ nhắn lại nhanh chóng đỏ lên, giọng nói mềm mại sợ
hãi: “Công tử, thật xin lỗi..ta…ta không phải cố ý đụng phải của chàng ......”
Vũ Văn Duệ không có biểu tình gì, “Không sao.” Nói
xong hắn liền lôi kéo ta chuẩn bị rời đi.
Chẳng qua cô gái đó rõ ràng không muốn cho hắn đi, một
phen giữ chặt tay áo hắn khiến hắn ngừng cước bộ, mà nàng cũng lập tức phản ứng
nhận ra mình thất lễ, đỏ bừng mặt nói: “A, thật có lỗi, công tử không phải
người địa phương?”
Vũ Văn Duệ hơi hơi vuốt cằm, “Ừ.”
“Vậy, ta mang chàng đi dạo được không?” Sau khi nói
xong cô gái liền hiện lên vẻ ảo não cùng hối hận, làm như không ngờ mình vừa
thất thố.
Ta nghe vậy cảm thấy thói đời này quả nhiên thê lương,
tuy rằng vóc dáng ta thuộc loại nhỏ bé, nhưng cũng không tới mức làm cho người
ta trực tiếp xem nhẹ không có một phân a?
Con ngươi Vũ Văn Duệ hiện lên một tia sáng lạnh, khách
khí nói: “Đa tạ ý tốt của cô nương, ta cùng biểu muội tùy ý đi xem là được
rồi.”
Cô gái kia có chút thất vọng cùng xấu hổ,“Vậy,
vậy......”
“Đi trước một bước.” Vũ Văn Duệ cũng không thèm nhìn
biểu tình của cô gái, trực tiếp lôi ta chạy lấy người. Trong lòng ta nghĩ, thất
tịch quả nhiên là ngày hội nghiệp chướng, bây giờ ngay
cả một cô nương cũng trở nên lớn mật như vậy, hay là nàng nghĩ, hôm nay có
duyên gặp phải công tử nào thì người đó chính là phu quân?
Ha, phu quân không có, nhưng ta thấy người sói trái
lại là rất nhiều.
Quầy son cũng không thiếu cô nương đang tụ tập, lúc
nhìn thấy Vũ Văn Duệ mọi người đều lung lay lên đồng, sau đó là một mảnh thẹn
thùng. Mà cái người khiến cho người kh