
ng lẽ anh cũng định cấp cho em tấm bằng tốt nghiệp tình yêu sao?
Phương Thành không trả lời. Anh lặng lẽ bỏ đi, phảng
phất như chưa hề tới, để lại cốc nước ngọt mà anh vẫn chưa chạm môi tới và một
Tiểu Liên chưa kịp ý thức rõ ràng mọi việc.
Vẫn là căn phòng cũ ở cạnh trái tim bị tổn thương,
đang rơi lệ của cô. Khi cô vui vẻ nhảy múa vì tình yêu, căn phòng không nói gì,
khi cô đau đớn, tuyệt vọng, căn phòng vẫn không nói năng. Cửa sổ đã cũ gỉ, rêu
mọc đầy, nhưng bên ngoài cửa sổ, cô vẫn nhìn thấy ánh mặt trời chói lọi, đó có
phải là ánh sáng tình yêu của cô không?
Tiểu Liên vẫn luôn tưởng rằng tiền không quan trọng
bằng tâm hồn và tình cảm.
Nhưng năm đó, Phương Thành vì đi Nhật học hội họa mà
từ biệt cô, ung dung ngắm những gốc cây anh đào huyền thoại tại trường Đại học
Nghệ thuật Tokyo. Tiểu Liên lưa giữ rất nhiều những bức tranh chân dung anh vẽ
tặng, thời gian qua, những bức tranh này được gấp lại, đường nét trở nên mơ hồ
và cuối cùng trở thành chứng nhân cho tình yêu như họa như thơ của họ. Cô vẫn
không thể quên được cảm giác đau đớn hôm anh nói chia tay. Anh đi rồi nhưng cô
vẫn thường nhớ lại một bộ phim Nhật mà cả hai cùng thích. Một người con gái vì
cảm thán sinh mệnh quá đẹp nên đã tự sát dưới gốc hoa anh đào. Phương Thành vẫn
muốn vẽ cảnh tượng này, nhưng lại không vẽ nổi.
Mặc dù lúc li biệt anh tỏ ra rất bi quan về tương lai
của hai người, nhưng anh vẫn gửi cho cô những tác phẩm mới của mình từ Nhật
Bản. Thường xuyên nhận được thư của anh khiến cô nảy sinh ảo giác rằng họ chẳng
khác gì trước kia. Cô cũng nhận được một bọc lớn tác phẩm mà anh hoàn thành ở
Nhật, có ngọn núi Phú Sĩ dưới bầu trời xanh ngắt, có dòng sông nhỏ và một cây
cầu đá soi bóng trên dòng nước. Bức tranh thể hiện niềm yêu mến và hứng thú của
anh với môi trường mới, những lúc như thế này, Tiểu Liên thấy thật đáng tiếc,
vì mình không thể tận mắt thấy những cảnh được vẽ trong tranh, cô chỉ biết lặng
lẽ cảm nhận từng đường nét trên tác phẩm. Mỗi khi nhớ tới thế giới đầy màu sắc
sau lưng anh, cô thường trằn trọc không ngủ được.
Khi tỉnh dậy mới biết thì ra đó chỉ là một giấc mộng.
Mùa hè năm 1998
Cũng giống như mọi mùa hè khác, cũng giống
như những người bình thường khác, cô không biết lửa dục bùng lên giống như một
con tằm chui ra khỏi lớp vỏ kén, thay bộ quần áo khác.
Mùa hè năm đó, Tiểu Liên hai mươi ba tuổi. Trong một
chuyến du lịch cô đã quen một người đàn ông khoảng ba mươi tuổi tên là Trì
Vĩnh, tự xưng là “ông chủ cổ phiếu”. Trì Vĩnh rất cá tính, những trải nghiệm
đặc biệt của anh thu hút sự chú ý của Tiểu Liên.
Anh thường mang theo chiếc máy ảnh kĩ thuật số để chụp
ảnh của họ, sau đó bằng chất giọng phương Bắc rất nho nhã, anh kể cho cô nghe
về trải nghiệm của anh khi ở Thẩm Quyến, vì cổ phiếu loại B mà bị người ta truy
sát.
- Giữa những năm 90, tỷ lệ sống sót khi buôn bán hàng
hóa ở Thẩm Quyến nhiều lắm cũng không vượt qua năm phần trăm, cá mập bơi giữa
đại dương bao la cũng bị người ta bắt được, em có thể thắng được một cuộc đua
ngựa, nhưng em không thể thắng được mọi cuộc đua ngựa. Có lúc anh nghĩ, anh có
thể sống được đến lúc này đúng là một kỳ tích, có những người năm xưa ở cùng
anh, giờ không biết là đang ở đâu.
Nhắc tới Thẩm Quyến, anh có rất nhiều cảm xúc. Thành
phố đó có thể vắt kiệt sự lãng mạn của con người, chỉ để lại cái mặt hiện thực
nhất, thực dụng nhất. Anh không muốn ở đó mãi, bởi vì mặc dù có lúc nghèo rớt
mùng tơi, cũng có lúc tiền vào như nước, nhưng rất nhiều người bạn từng sát
cánh bên anh đều đã mất liên lạc, đó là những hồi ức anh muốn vứt bỏ nhất.
Anh cũng rất thích nhớ lại khoảng thời gian học đại
học ở Mỹ và một tình yêu khắc cốt ghi tâm. Năm 1996, người yêu thời đại học của
anh về Thượng Hải giấu anh cưới người khác. Nhưng anh vẫn cất ảnh của cô trong
máy tính. Tiểu Liên nghĩ, tình cảm của họ phải rất sâu đậm, nếu không thì bao
nhiêu năm trôi qua, anh đã không còn nhớ tới cô ấy đến vậy. Vẻ ngoài bất cần
của anh giống như một cánh chim đơn độc trên bầu trời bao la nhưng tình yêu
trong trái tim anh không hề mất đi. Ở khách sạn, Tiểu Liên nhìn thấy những bức
ảnh chụp một cô gái có mái tóc buông dài khuôn mặt có lúc u buồn nhưng vẫn khiến
người ta yêu mến, có lúc lại cười tươi khiến người ta say đắm, rất giống hình
ảnh những cô người mẫu trên các tạp chí thời trang.
Không thể nói rõ được là cô giống ai, nhưng vẻ đẹp
trong sáng như ánh mặt trời của cô khiến mọi người ngưỡng mộ. Có thể anh quá
yêu người cũ, bởi vậy trên màn hình máy tính của anh luôn để ảnh của cô. Tiểu
Liên nhớ Phương Thành từng nói cô giống như một tiểu yêu sinh vào thàng 12,
mang vẻ mộc mạc nhưng tao nhã của ngọc lam. Anh cũng tưng khắc họa những vui
buồn, nước mắt và nụ cười của cô trong tranh. Những bức tranh này không thể
cùng cô đi tới chân trời góc bể, nhưng cô vẫn luôn yêu người vẽ chúng, giống
như Trì Vĩnh, dùng một cách khác để bảo vệ những gửi gắm trong tâm hồn. Cô có
thể nhận ra sự thanh cao, tự tin trong giọng nói của anh.
Chuyến du lịch chỉ vẻn v