Disneyland 1972 Love the old s
Mỹ Nhân Khó Gả

Mỹ Nhân Khó Gả

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 322050

Bình chọn: 8.5.00/10/205 lượt.

mạc của Cung Khanh khiến cô ta trở nên kệch cỡm lòe loẹt khó coi vô

cùng.

Nhóm giai nhân tới Liên Hoa Đài, ngồi xuống theo vị trí đã sắp xếp trước.

Một lúc lâu sau, nội thị xướng Hoàng hậu Thái tử giá lâm, mọi người liền đứng dậy cung nghênh Hoàng hậu và Thái tử.

Hoàng hậu dẫn theo Thái Tử Công chúa đi vào trong điện, cung nữ tùy thị nội thị xếp thành hai hàng đi sau.

“Tất cả mọi người ngồi đi, đừng câu nệ.” Hoàng hậu ngồi chính giữa, Thái Tử

Mộ Thẩm Hoằng và A Cửu Công chúa lần lượt ngồi hai bên.

Nhã nhạc vang lên, cung yến chính thức bắt đầu. Cung nữ lần lượt dọn các

món mĩ thực lên. Rượu ngon chảy tràn, mỹ vị la liệt. Sơn hào hải vị

không thiếu thứ gì. Dưới ánh đèn rực rỡ, cung điện lấp lánh vàng ngọc,

phục trang đẹp đẽ, cảnh tượng tràn ngập sự xa hoa hào nhoáng.

Các thiếu nữ đang ngồi đều là cành vàng lá ngọc, sinh ra trong nhung lụa,

phú quý đã quen mà cũng phải âm thầm sợ hãi, cảnh tượng hoa lệ này khiến ai nấy đều nảy sinh tham vọng.

Bữa tiệc tối nay nhờ sự xuất hiện của Thái tử điện hạ “vẻ tươi riêng một

cõi, thiên hạ chẳng người tranh” mà không khí có vẻ tinh tế khó tả.

Luồng gió xuân khiến vạn vật nảy nở sinh sôi mập mờ thổi đến, lặng lẽ

phát tán theo làn hương trầm lẩn quất đâu đây.

Quá nửa thiếu nữ ở đây phải lòng Thái tử. Muốn nhìn hắn mà lại không dám

ngẩng đầu, nghiêm chỉnh ngồi như thục nữ, cúi đầu phục tùng, Cung Khanh

nhìn mà thấy khổ thay bọn họ.

Chỉ có Tiết Giai tương đối tự nhiên thoải mái. Vì biểu muội nhìn biểu ca là một việc danh chính ngôn thuận, nên thế Tiết Giai thoải mái nhìn Mộ

Thẩm Hoằng.

Nhưng vị Thái tử này cứ ngồi im như tượng. Nếu không phải vừa rồi tầm mắt

Cung Khanh lướt qua một đôi giày tím đế trắng thêu rồng, thì chắc chắn

nàng đã nhận định Thái tử không còn trong điện.

Có lẽ giờ phút này hắn đang ngắm nhìn chư vị mỹ nhân, tổng cộng có hai

mươi tư người, để ngắm kĩ từng người thì cần thời gian tương đối. Vì thế nàng phỏng đoán, Thái tử điện hạ đang rất bận rộn.

Độc Cô Hoàng hậu ban thưởng rượu xong, lại cười nói: “Mọi người đừng gò bó, uống rượu suông chẳng có gì vui, không bằng chúng ta chơi tửu lệnh,

được không?”

A Cửu nói: “Rất hay, nếu mọi người vào cung để dự lễ hội hoa, vậy lấy ‘lễ hội hoa’ làm đề tài, và phải có một chữ ‘xuân’ trong câu.”

Hiển nhiên là Hoàng hậu muốn mượn tửu lệnh đánh giá học vấn và khả năng ứng biến của các cô nương.

A Cửu quay đầu hỏi Mộ Thẩm Hoằng, “Hoàng huynh thấy thế nào?”

Cả điện liền im lặng như tờ.

“Được.” Rốt cuộc Thái tử điện hạ cũng ban một lời, giọng nói rất êm tai, nhưng ngữ khí uể oải như không chút hứng thú.

Độc Cô Hoàng hậu cười nhìn Tiết Giai: “Vậy bắt đầu từ A Giai đi.”

“Dì cố ý bêu xấu cháu, dì biết thừa cháu không biết làm thơ.” Tiết Giai

đứng lên, bĩu môi rất khả ái, so với những người đẹp đoan trang xung

quanh, phong cách hoạt bát của Tiết Giai có sự thu hút rất riêng.

Độc Cô Hoàng hậu cười nói: “Không làm được thì phạt một chén rượu.”

Tiết Giai không từ chối, thoải mái uống một chén, quay đầu sang phải cười một tiếng: “Hứa tỷ tỷ, tới lượt tỷ.”

Hứa Cẩm Ca đứng dậy đọc: “Vạn tử thiên hồng như tú cẩm, phổ thiên đồng khánh nhất gia xuân.” Giọng nói rất êm ái dễ nghe.

Độc Cô Hoàng hậu gật đầu cười: “Hay, rất đúng không khí.”

Tiếp theo là Kiều Vạn Phương: “Nhất lũ xuân ý nhiễm bích tùng, vạn thiên phương phỉ tạ đông phong.”

Độc Cô Hoàng hậu cũng cười khen tốt.

Hướng Uyển Ngọc âm thầm nóng ruột, cô ta cũng học chữ đọc sách từ nhỏ, nhưng

thi từ ca phú không phải sở trường, đặc biệt là khả năng ứng tác càng

kém cỏi. Vì thế Hàn thị mới phải nhờ Cung Khanh giả dạng đêm Nguyên

Tiêu.

Dưới tình thế cấp bách, cô ta lén bấu lên tay Cung Khanh cầu cứu.

Cung Khanh nhìn sang, thấy cô ta căng thẳng liền hiểu ngay.

Nàng lặng lẽ kéo tay Hướng Uyển Ngọc, viết hai câu vào lòng bàn tay cô ta.

Vừa đúng lúc đến lượt Hứa Uyển Ngọc.

Cô ta đứng dậy ngâm: “Tự tại đào lý bất tranh xuân, thưởng hồng chích vi hạ hoa thần.”

Độc Cô Hoàng hậu gật đầu cười nói: “Không muốn tranh xuân, rất hay.”

Cung Khanh làm hai câu này, ngụ ý Hướng Uyển Ngọc không có ý đồ với ghế Thái tử phi, rất hợp tâm ý của Độc Cô Hoàng hậu. Độc Cô Hoàng hậu triệu

Hướng Uyển Ngọc tiến cung, vốn là để nhìn xem có thích hợp để làm nữ chủ nhân Hầu phủ không.

Tiếp theo đến lượt Cung Khanh .

Nàng đứng dậy thi lễ với Độc Cô Hoàng hậu, vừa đưa mắt nhìn đụng ngay phải

ánh mắt của Mộ Thẩm Hoằng, hắn nheo mắt, khiến đôi mắt càng thêm sâu

thẳm.

Trên cầu hôm Quỳnh lâm yến, hắn cũng có ánh mắt này. Cung Khanh vốn bình

tĩnh chợt giật mình, như mặt hồ yên ả bị hắn ném một viên sỏi vào.

“Tiểu lâu nhất dạ xuân phong lai, hạo vũ…” Cung Khanh cố ý ngừng, ngừng một

lúc lại giả vờ không nghĩ ra nói: “Thần nữ không nghĩ được câu tiếp,

thần nữ cam nguyện chịu phạt.”

Tiết Giai không kiềm chế được vỗ tay nói: “Thật tốt quá, rốt cục cũng có người không làm được.”

A Cửu không nhịn được châm biếm: “A Giai thật biết xấu hổ.”

Tiết Giai không hề ngại ngùng, nhăn mặt thè lưỡi càng thêm đáng yêu, không chút bối rối.

Cung Khanh cầm chén rượu uống cạn, vờ