
ĩ đến con thỏ kia vì nàng mà chết, nàng liền áy náy vạn phần.
“Nếu ngươi không thích ăn thịt thỏ, thì còn có thịt dê.” Hắn vươn tay đến một cái đĩa khác.
“Không muốn, không muốn! Bỏ đi, bỏ tất cả đi!” Sắc mặt Xá Nguyệt tái
nhợt, co người vào tấm chăn mỏng, một tay dùng sức che miệng mũi lại.
“Dù sao ngươi cũng phải ăn một chút gì đó mới có sức!” Hắn hiếm khi có được chút kiên nhẫn.
“Ta không ăn sống.” Chết cũng không ăn.
“Nhưng nấu chín sẽ không còn ngon nữa.”
“Ta ăn chay.” Đời này nàng chưa từng dính lấy một miếng đồ ăn mặn.
“Thì ra ngươi ăn cỏ, vậy mà không nói sớm, chả trách lại yếu như vậy.” Hắn bừng tỉnh đại ngộ.
“Về sau không cho phép giết bất kỳ một động vật nào vì ta!” Nàng tuyệt đối không cho phép có một động vật nào vì nàng mà chết.
“Có thể, chuyện này cũng chẳng khó làm.” Linh Lệ nhún nhún vai với ý
không hề gì. Không cho phép vì nàng sát sinh, vậy vì người khác thì có
thể chứ?
Xá Nguyệt bỗng nhiên ý thức vừa rồi mình không nên nói như vậy. Về
sau? Còn có về sau gì nữa? Bây giờ nàng sẽ nghĩ cách gì đó trốn đi.
“Có thể cho ta mặc quần áo không?” Không có quần áo che đậy thân thể, nàng không có một chút cảm giác an toàn nào.
“Ngươi lạnh không?” Linh Lệ băn khoăn hỏi.
“Không phải vấn đề lạnh hay không, mà là cảm thấy xấu hổ, chẳng lẽ
ngươi không thấy xấu hổ hay sao?” Nàng không thể tin được trừng mắt nhìn hắn.
“Xấu hổ để làm gì?” Vẻ mặt hắn nhàm chán. “Chưa từng có nữ nhân nào
nói muốn mặc quần áo khi đang ở trên giường của ta, cứ phải mặc mặc cởi
cởi không thấy phiền à?”
Xá Nguyệt bỗng nhớ tới quá trình mình bị hắn ăn, nhớ lại càng nhiều nội dung, mặt nàng càng đỏ lên, tim cũng đập càng loạn nhịp.
Nàng nghĩ bị yêu thú cắn nhất định sẽ vô cùng đau đớn và đáng sợ,
nhưng dường như không phải vậy, trong đau đớn hỗn loạn còn có cả rung
động kỳ lạ, có cảm giác gì đó rất kỳ quái, nàng không thể hình dung
được. Vừa nãy Linh Lệ nói còn muốn ăn nàng một lần nữa, nàng cũng không
hoảng sợ như trước, không sợ lại bị một lần nữa, nàng không biết tại sao mình lại như vậy?
Linh Lệ đột nhiên dựa vào nàng, chỉ cần nghiêng người là sẽ hôn vào môi nàng.
Xá Nguyệt kích động nâng tay đẩy hắn, chán ghét kêu. “Không được dùng cái miệng ăn thịt tươi đến gần ta!”
“Ngồi không thật phiền toái!” Linh Lệ chậc một tiếng, buồn rầu lui ra.
“Ngươi…… Ngươi không được sát sinh nữa, không được ăn thịt tươi nữa.
Yêu khí trên người ngươi quá nặng, chính là vì ngươi ăn quá nhiều sinh
linh, trong đó có cả sinh linh ác, ngươi như vậy sẽ không thể tu thành
chính quả.” Nàng thừa cơ giáo huấn hắn, mặc kệ hắn trước kia ăn qua bao
nhiêu sinh linh, nàng vẫn hy vọng mình có thể cảm hóa hắn một chút.
“Hổ cũng là sinh linh, trời sinh hổ đã muốn săn tìm thức ăn, thiên
tính chính là uống máu ăn thịt, ngươi đã thấy con hổ nào ngồi không
chưa?” Linh Lệ lạnh lùng cười nhạo nàng.
Xá Nguyệt hít một hơi thật sâu. “Ngươi là hổ yêu?”
Linh Lệ nhíu mày cười cười, xem như cam chịu.
“Hổ cũng có thể tu luyện thành tiên, không nên trở thành yêu thú tân
quái, chẳng lẽ ngươi không muốn thoát khỏi hình hổ, vĩnh viễn biến thành người sao?” Nàng có lòng tốt khuyên bảo.
Linh Lệ căn bản lười nghe nàng nói, ánh mắt thâm sâu của hắn nhìn
chằm chằm vào đôi môi đỏ mọng không ngừng động đậy của nàng, nhớ tới
hương vị ngọt ngào từ đôi môi đỏ mọng của nàng, không khỏi thèm khát
liếm liếm khóe môi.
Xá Nguyệt nhận thấy ánh mắt thèm muốn của hắn, bất an lui mình ra sau.
“Chắc ngươi đã ăn no rồi?” Không phải hắn vừa ăn rồi sao?
“Bụng ta no rồi, nhưng có chỗ vẫn còn đói khát.” Hắn nắm chặt cổ tay
nàng, lên giường và đến gần nàng. Hắn là mãnh hổ, là yêu thú, nghìn năm
qua lấy tính trời của hắn và phương thức sinh tồn, khi dục vọng đến phải lập tức giải quyết, không có đường thương lượng.
Xá Nguyệt không hiểu ý hắn, nàng một lòng thầm muốn chạy khỏi miệng hổ.
“Nhờ ngươi…… làm một chút đồ ăn cho ta, bây giờ ta rất đói bụng, hy
vọng trước khi chết cũng được ăn no, không phải làm ma đói.” Trước tiên
nàng dẫn dắt hắn rời đi, mới có cách chạy trốn. “Ngươi có thể chờ ta ăn
no rồi mới ăn ta không? Dù sao ngươi cũng vừa ăn qua một chút, không vội ăn ngay đúng không?”
“Ngươi muốn ăn cái gì?” Linh Lệ tốt xấu gì cũng là hổ yêu ngàn năm,
làm sao có thể không nhìn ra chút kỹ xảo vụng về này của nàng? Nhưng
cũng cảm thấy lời nàng có lý, cho nên không nhịn được muốn chiều nàng.
“Chỉ cần một vài món ăn chay là tốt rồi.” Nàng miễn cưỡng cười cười.
“Một vài món ăn chay là có thể ăn no?” Hắn ăn qua loa cũng có thể ăn
một con bò. “Được, chờ một chút.” Hắn rời đi hương thơm ngọt ngào dụ
hoặc, xoay người đi ra ngoài.
Xá Nguyệt lập tức xé góc chăn thành miếng vải, quấn quanh tấm thân
trần của mình, sau đó nhảy xuống giường, bay ra từ cửa sổ, dùng phép gọi một đám mây đến, bay về phía bầu trời –
Đột nhiên, có vô số sợi chỉ bạc trong suốt bắn về phía nàng, nhanh
chóng vòng quấn lấy nàng, nàng bị chỉ bạc quấn thành một cái kén, không
thể nhúc nhích.
Chỉ bạc kéo nàng đi trên mặt đất, nàng kêu lên, cả người nằm gọn trong vòng tay ấm áp vững chắ