
Một chiếc xe ngựa đang vội vã chạy trên con đường rừng hoang vắng,
mặt đất gập ghềnh làm xe thiếu chút nữa đã bị lật, nhưng mặc những nguy
hiểm đang rình rập, xe ngựa vẫn lao nhanh về phía trước.
“Nhanh lên, nhanh lên –”
Bên trong xe ngựa có một nam một nữ, sắc mặt trắng như tờ giấy, hoảng sợ vạn phần thúc giục xa phu (xa phu: người đánh xe ngựa).
Xa phu không ngừng quật roi thúc giục con ngựa, phảng phất phía sau
như có ma quỷ đang truy đuổi, làm cho con ngựa chạy như điên.
Nam tử mặc áo gấm ngồi trong xe đang e ngại nhìn bóng cây vụt qua vun vút ngoài cửa sổ, người phụ nữ trẻ ngồi bên cạnh đang ôm chặt cô con
gái vừa tròn một tuổi, sợ hãi đến run rẩy cả người.
Ngọn cây có tiếng gió thổi rào rào, mơ hồ nghe thấy tiếng hổ gầm, không khí gần như khủng bố.
Khi đi qua sườn núi, đột nhiên một trận cuồng phong xoắn tới, nam tử
áo gấm lông tơ dựng đứng, cả người co rụt lại, chỉ cảm thấy có đôi con
ngươi sắc bén, lạnh thấu xương đang nhìn hắn chằm chằm.
“Tướng công! Nó đuổi tới rồi!” Người phụ nữ đột nhiên thất thanh kêu lên sợ hãi.
Nam tử kinh hãi nghiêng đầu, thấy được những sọc đen và màu vàng sậm, màu sắc sặc sỡ lóa mắt thấp thoáng nơi núi rừng.
Mây theo rồng, gió theo hổ.
Đó là một con mãnh hổ to lớn hung mãnh, trán trắng có vằn hình chữ
vương [1'> biểu hiện rõ ràng thân phận của nó, nó là vua đứng đầu trong
rừng sâu thăm thẳm, rộng bao la bát ngát này, một tiếng rống đã có thể
khống chế muôn thú.
[1'> Chữ vương trong tiếng trung: (王) nghĩa là vua, con hổ này là vua của bách thú.
“Sao nó lại theo chúng ta lâu như vậy?!” Nam tử áo gấm hoảng sợ kéo
vợ vào trong lòng, điên cuồng gào thét với xa phu: “Nhanh lên! Nếu không chạy nhanh sẽ mất mạng!”
Xa phu sợ hãi nhanh chóng giục ngựa, một hơi chạy như điên mấy dặm
đường, vì tốc độ quá nhanh, nên khi bánh xe va phải một tảng đá, cả thân xe ngựa bị bắn lên, trong nháy mắt đã mất thăng bằng, cả xe và ngựa đều bị lật ngược, mất tốc độ lăn xuống vách núi, chỉ nghe thấy xa phu hét
thảm một tiếng, lăn thẳng xuống vách núi, trong lúc lăn bị rơi tay gãy
chân, hấp hối, con ngựa hoảng loạn cố gắng bám vào vách đá, nhưng cuối
cùng cũng bị trượt xuống.
Đôi vợ chồng trẻ bị mắc kẹt trong xe, rơi như vậy sẽ bị thương tích
cả người, nam tử vì cứu vợ con, không để ý bả vai và hai tay đã bị
thương, liều mình dùng thân chặn cửa xe, nhưng bả vai đã bị va đập đến
bầm tím không thể duy trì được lâu. Người phụ nữ trẻ kia tuy hoảng sợ,
nhưng vẫn dùng thân thể mình để bảo vệ con gái, trong lúc nguy cấp, hai
người liếc nhìn nhau, không biết xe ngựa sẽ đưa họ tới hướng nào? Cả
thân xe sẽ bị lăn xuống vách núi sao? Họ sẽ mất mạng như thế này? Giây
tiếp theo có phải là vĩnh biệt không?
Cô bé trong lòng người phụ nữ như dự cảm được nguy hiểm, bỗng nhiên cất tiếng khóc nỉ non.
Một tiếng rống của mãnh hổ chấn động rừng núi hoang dã, cô bé nghe
thấy tiếng hổ, bỗng dừng tiếng khóc, đầu nhỏ xoay xoay trong lòng mẹ,
giống như đang tìm cái gì đó.
Sau tiếng hí thảm thiết, con ngựa cũng im lặng, thân xe vốn chấn động kịch liệt đột nhiên bị một lực vô cùng to lớn cố định lại, cũng yên
lặng, bốn phía chợt yên ắng lạ kỳ, nam tử và vợ kinh hãi nhìn nhau,
không biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, mà bên ngoài lại có hổ, họ cũng không dám lập tức đẩy cửa xe chạy đi, chỉ sợ bị hổ cắn nuốt.
“Tướng công, bây giờ nên làm thế nào?” Người phụ nữ trẻ run rẩy toàn thân, sắc mặt trắng bệch.
Nam tử áo gấm cảnh giác sợ hãi nhìn chằm chằm cửa xe, đôi môi tái nhợt hơi mấp máy. “Chưa thể ra ngoài được, bên ngoài có hổ……”
Người phụ nữ ôm con gái càng chặt hơn, không biết nên làm cái gì bây giờ, sợ tới mức nước mắt sắp tuôn rơi đến nơi.
Đôi vợ chồng trẻ này họ Thu, nam tử tên là Thu Định Khang, làm ăn ở Trúc Châu, buôn bán hương liệu (chất thơm), vợ hắn tên là Lan Khanh, một năm trước sinh được một cô con gái, tên là Phiến Ngôn, vợ chồng hai người hết mực yêu thương con, nhưng Tiểu Phiến Ngôn mới sinh ra được vài ngày đã bị sốt, bệnh tình khi nhẹ khi nặng,
yếu đuối thoạt nhìn giống như có thể chết non bất cứ lúc nào, hai người
họ mời danh y mà cũng không thể chữa khỏi cho con gái yêu, sau đó lại
nghe thấy một đại phu nói, họ nên đến núi Nam Nhạc Hành để tìm một vị
tinh thông y thuật đang ẩn cư, có lẽ sẽ cứu được. Vợ chồng họ thương xót con gái, ôm hy vọng chạy tới núi Nam Nhạc Hành, không ngờ trên đường
lại gặp phải mãnh hổ, mãnh hổ ấy cứ đuổi theo xe ngựa của họ, họ sợ hãi
trốn chạy, không thể tưởng được xe ngựa lại bị mất tốc độ mà lật đổ,
tình cảnh trước mắt quả thật không khác gì đang chờ chết.
“Ra ngoài đi, không ai làm hại các người đâu.”
Tiếng nói trầm thấp của một nam tử trôi nổi bay bổng, bay theo gió núi lại đây.
Hai vợ chồng kinh hồn sợ hãi, trố mắt nhìn nhau, cả người vẫn đang run run, một lúc lâu sau mới lấy lại tinh thần.
“Tướng công, chúng ta được cứu trợ?” Giọng nói của Lan Khanh lộ ra bất an.
Thu Định Khang vội vàng nâng vợ con, kiểm tra thương tích trên người họ.
“Huynh đài phải cận thận mãnh hổ ăn thịt người đó!” Hắn giương giọng
hô to, trong lòng hãy