
anh trở tay không kịp. Anh muốn đem suy nghĩ trong lòng nói cho em biết từ lâu rồi, chúng ta không thể giống như trước đây nữa rồi, khi đó khoảng cách của chúng ta gần như vậy, gần đến mức lúc anh đi qua tầng lầu dưới nhà em, vừa ngẩng đầu là có thể nhìn thấy nụ cười của em. Ngẫm lại khi đó cảm thấy thật là tốt. Không biết thế nào là tình bạn và tình yêu, chỉ dùng cảm nhận của bản thân vui vẻ và hạnh phúc ở chung một chỗ. . . . . ."
"Tiếu Tiếu, cuộc thi kết thúc chưa? Bọn anh đã bắt đầu nghỉ đông rồi, nhưng tiếc nuối chính là không thể trở về nhà, trong trường học cần giữ người ở lại, trong đội cần người trông nhà, cho nên bọn anh ở lại. Lớn lên trong quân đội, thường thấy thể cuộc sống tập, cùng nhiều người như vậy trải qua lễ mừng năm mới thì cũng không có việc gì. Nhưng mà rời nhà đã một năm rồi, nếu có cơ hội, anh cũng rất muốn về thăm nhà một chút. Tối hôm qua Giáo sư Triệu khóc trong điện thoại, anh an ủi bà: anh là quân nhân, lấy phục tùng là thiên chức. Những lời này anh nghe từ nhỏ đến lớn, nhưng chỉ khi anh mặc quân trang vào, mới thực sự cảm nhận được ý nghĩa chân chính của nó, cùng bộ quân trang màu oliu thân bất do kỷ. . . . . ."
"Tiếu Tiếu, tháng này, bọn anh đi huấn luyện quân sự ở một trường đại học. Nghĩ lại hai năm trước khi vừa mới đến trường quân đội, đội trưởng Trương đầu luôn nói bọn anh không giống binh lính, cho tới bây giờ, cũng đến lượt những kẻ không giống binh lính đi huấn luyện một đám cũng không phải binh lính rồi. Thời gian luôn trôi qua thật là nhanh, nhìn bọn họ, cuối cùng anh lại nghĩ đến em. Em bây giờ chắc cũng lên đại học rồi nhỉ? Thành tích của em tốt như vậy, không lý do không đỗ. Nhìn từng gương mặt xa lạ, đột nhiên anh sợ, ba năm nay trường quân đội đã mãi dũa khiến anh hoàn toàn thay đổi, anh sợ một ngày kia khi gặp lại em, em sẽ coi anh là một người xa lạ. . . . . ."
"Tiếu Tiếu, anh tốt nghiệp rồi. Ở đây bốn năm, mỗi khi huấn luyện chết đi sống lại anh đều mong có thể sớm rời khỏi nơi này. Nhưng đến lúc này, lại không có cảm giác được giải thoát như dự tính, chỉ cảm thấy cực kì sầu não. Bốn năm, như cha của anh nói, bây giờ có thể gánh vác nghĩa vụ của một người lính rồi. Trước khi đến trường quân đội, anh chỉ là một cậu nhóc lông bông, khi rời đi, cũng đã là một quân nhân có kinh nghiệm. Rốt cuộc anh có thể bỏ xuống điều lệ nghĩa vụ quân sự, mang theo quân hàm chân chính thuộc về anh,nhưng vẫn buồn vì một lão binh nghỉ hưu. Bản thân là một người đàn ông, rất khó để anh có thể khóc lớn một lần, mà anh hiểu, lần tiễn đưa này có thể cả đời anh sẽ không gặp lại chiến hữu nữa, chia tay chính là để tiếp tục cuộc sống. . . . . ."
"Muag hè đến rồi, lần bổ nhiệm đầu tiên của anh là tiểu đội trưởng của một tiểu đội trong sư đoàn. Tiểu đội của anh, có chút đặc biệt. Nó đóng tại khe núi phía tây thành phố B, hàng năm ở đây bão cát thổi rất mạnh, mùa đông nhiệt độ cực kì thấp, như các chiến sĩ lại nói, ban đêm trên giường có hai cái chăn vẫn sẽ bị đông lạnh mà tỉnh dậy. Đồng thời bọn anh cũng quản lí một cái đường hầm quốc phòng, đối diện trạm gác, chính là từng ngọn núi thấp. Các chiến sĩ thích nhất mùa xuân ở đây, bởi vì đến mùa xuân, trên các dãy núi được phủ đầy hoa, mặc dù không biết tên, nhưng vẫn cảm thấy rất đẹp. Ngẫm lại thì thật sự là nhàm chán, nhưng đây chính là cuộc sống chân chính của quân nhân. Chấn giữ biên phòng, chịu đựng sự nhàm chán, mới có thể nói lên bốn chữ: bảo vệ quốc gia. . . . . ."
"Tiếu Tiếu, anh lại được điều đến đơn vị mới rồi, lần này trong thời gian ngắn sẽ không có thay đổi. Anh có một người cộng tác mới, gọi là Từ Nghi, nhìn qua là một người rất dễ thân cận. Cấp trên bổ nhiệm xuống rất nhiều, liên tiếp là các cấp bậc tuy là nhỏ, nhưng anh biết, anh gánh vác trên vai trọng trách nặng hơn nhiều. Điều động đến nhiều địa phương như vậy, đột nhiên anh cảm thấy có nỗi sợhãi mới.Có phải em ngại địa chỉ mới phiền phức, cho nên không muốn trả lời thư của anh? Ban đầu em đi quá vội vàng, anh thậm chí còn không kịp hỏi địa chỉ của em nữa, chỉ có thể tìm thấy địa chỉ quê quán của Hà thúc thúc điền vào lúc ban đầu khi nhập ngũ. Thời điểm lấy được địa chỉ đó anh có chút mừng rỡ, lại có chút ngỡ ngàng, sau này sự thật cũng chứng minh anh quả thực có chút điên cuồng, bởi vì đến bây giờ, anh còn chưa nhận được phong thư nào đến từ em, cũng không biết, mình viết những lá thư này có thuận lợi đưa đến tay của em hay không. Theo lý thuyết anh không nên không biết điều như vậy nữa, nhưng Tiếu Tiếu, em có biết không? Anh đã thành thói quen, bởi vì để cho bản thân có hi vọng, một cách để cho sẵn sàng chịu đựng tất cả để hi vọng. . . . . ."
Còn có nhiều lá thư khác, nhưng Hà Tiêu đã không có cách nào để tiếp tục xem.
Cô ôm hộp sắt, cố gắng đem thu tất cả phong thư lại, cố gắng giả vờ là bản thân chưa từng mở nó ra. Nhưng đôi tay run rẩy khiến tất cả cố gắng của cô đều trở thành công cốc, nước mắt dần dần làm mơ hồ tầm mắt của cô, Hà Tiêu ôm thật chặt lấy nó, khóc đến không thể tự kiềm chế, lòng hoàn toàn đau nhức.
Hết chương 34 Editor:❀MạnNhi❀
Gần tối, từn