Polaroid
Mùa Đông Dài

Mùa Đông Dài

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 324585

Bình chọn: 10.00/10/458 lượt.

u B. Ánh mặt trời chiếu xuống các dãy nhà trong quân khu. Trong thao trường tiếng người huyên náo, các chiến sĩ đang thi đấu hữu nghị khí thế ngất trời, từng đợt tiếng hoan hô xuyên thấu qua màn cửa sổ truyền vào phòng làm việc của Thẩm Mạnh Xuyên.

Thẩm Mạnh Xuyên liếc nhìn ra ngoài cửa sổ, rồi đứng lên rót cho mình chén nước, ngoài cửa đột nhiên vang lên tiếng báo cáo, anh ngừng lại, nói: "Mời vào."

Trình Miễn đẩy cửa đi vào, đứng thẳng người thi hành quân lễ với Thẩm Mạnh Xuyên: "Tham Mưu Trưởng."

Anh gọi như trước kia, Thẩm Mạnh Xuyên cũng không tính toán, nhướng nhướng mày, ý bảo anh ngồi xuống.

"Không cần, em đứng cũng được." Trình Miễn không nhúc nhích nói.

"Nói lời vô ích làm gì, bảo ngồi thì cậu cứ ngồi đi."

Trình Miễn chần chừ một lúc sau đó mới ngồi xuống. Tư thế ngồi tiêu chuẩn khiến cho Thẩm Mạnh Xuyên liếc mắt nhìn anh thêm một lần nữa: "Buông lỏng một chút đi, nghiêm túc như vậy để làm gì?"

Trình Miễn ho khan, động đậy bả vai, rồi lại khôi phục tư thế ngồi.

Thẩm Mạnh Xuyên chậc một tiếng: "Để cho cậu buông lỏng một chút, như vậy mà cậu gọi là buông lỏng à?"

Trình Miễn không thể làm gì khác hơn là nới lỏng chân ra.

"Đúng vậy, lưng thẳng như vậy để làm gì, cũng không phải đang họp, thả lỏng một chút đi!"

Trình Miễn bất đắc dĩ, "Tham Mưu Trưởng, ngài tha cho em đi, buông lỏng tý nữa thì sẽ co quắp rồi mềm như đậu hủ đó."

Thẩm Mạnh Xuyên nhìn anh, rồi đột nhiên cười: "Cậu như vậy còn muốn chuyển nghề đến chỗ nào? Những thứ khác không nói, Trình Miễn chỉ riêng thói quen sinh hoạt, cậu cũng không thích ứng được."

Trình Miễn ngồi nghiêm chỉnh, cũng không hỏi anh làm thế nào mà biết, cứ thẳng đứng như vậy. Thẩm Mạnh Xuyên rót chén nước, để tới trước mặt anh.

"Tại sao?" Anh khôi phục vẻ mặt nghiêm túc, hỏi.

"Không tại sao cả." Âm thanh của Trình Miễn nhàn nhạt trả lời.

"Cậu muốn chuyển nghề, chuyện như vậy cũng phải có một lý do chứ?"

"Không có lý do gì cả."

Dáng vẻ dầu muối không vào này khiến Thẩm Mạnh Xuyên suýt nữa bị nghẹn nước, anh lớn tiếng ho khan mấy cái, thật vất vả mới thở bình thường được, anh hạ thấp giọng hỏi: "Vậy chuyện này , phó tư lệnh Trình biết không?"

"Ông ấy không cần biết."

Hắc! Rốt cuộc tính khí nóng nảy của Thẩm Mạnh Xuyên cũng không nhịn được nữa, đặt cái ly lên trên bàn, đứng lên đi đến chỗ Trình Miễn, muốn chỉ vào mũi của anh mà mắng, nhẫn nhịn, nhưng vãn nuốt trở lại: "Trình Miễn tôi nói cho cậu biết, nếu như cậu đánh báo cáo chuyển nghề, thì đảng ủy sư đoàn cũng phê luôn, rồi đến bộ quân trang cậu cũng không được mặc nữa đâu!"

Tay Trình Miễn đặt ở đầu gối không tự chủ nắm chặt lại, chần chừ chốc lát, anh ngẩng đầu, quyết định: "Tham mưu trưởng, em muốn chuyển nghề."

Thẩm Mạnh Xuyên nghe vậy, xoạt một tiếng xốc cổ áo của anh lên, lôi anh đi ra ngoài. Trong hành lang có không ít người, thấy tình huống này thì rối rít lui về phía sau. Hai người đi một mạch tới chỗ cầu thang, Thẩm Mạnh Xuyên đá Trình Miễn đến trước gương, rồi nói với anh: "Đừng tưởng rằng cậu không phải là lính của tôi, tôi con mẹ nó không được nhúng tay vào chuyện của cậu à, cậu muốn làm gì hả? Được, tháo quân hàm trên vai và huy hiệu trên mũ xuống cho tôi, bây giờ, lập tức, ngay lập tức!"

Trình Miễn giật mình, anh nhìn mình trong gương, tầm mắt chuyển từ huy hiệu trên mũ, rồi quét đến quân hàm trên vai, anh muốn chứng minh cho Thẩm Mạnh Xuyên thấy, nhưng từ đầu đến cuối vẫn không nhấc nổi tay lên. Nhưng Thẩm Mạnh Xuyên đã nhìn thấy, quạt gió thổi lửa nói: "Tháo! Kéo dài thời gian à, tôi không có nhiều thời gian như vậy để dây dưa với cậu đâu!"

Trình Miễn chậm rãi giơ tay lên, ngón tay dừng ở trên vai. Bồi hồi hồi lâu, vẫn không xuống tay không được. Anh đã ở đây mò mẫm lăn lộn suốt tám năm đổi lấy ba ngôi sao, đã hòa hợp với một phần tính mạng của anh, để anh tự tay lấy xuống, dù thế nào anh cũng không làm được. Anh hoàn toàn thất bại, nản lòng ngồi trên bậc thang, tháo cái mũ xuống, không dám nhìn Thẩm Mạnh Xuyên: "Tham Mưu Trưởng, anh đừng ép em."

Thẩm Mạnh Xuyên chống nạnh, giận quá hóa cười. Rõ ràng là chính cậu ta khăng khăng cố chấp với mình, ngược lại bây giờ lại trở thành anh ép buộc cậu ta.

"Được rồi." Thẩm Mạnh Xuyên đạp cho anh một phát, "Gặp phải chuyện khó giải quyết, lại chỉ muốn lùi bước, con mẹ nó cậu còn là một quân nhân sao? Cậu đứng lên cho tôi!"

Trình Miễn đứng thẳng, so với Thẩm Mạnh Xuyên còn cao hơn nửa cái đầu. Thẩm mỗ không thể làm gì khác hơn là lườm anh một cái, hai người trở về phòng làm việc. Trải qua ồn ào như vậy, cơn tức của Thẩm Mạnh Xuyên cũng biến mất, có thể bình tĩnh ngồi xuống nói chuyện với Trình Miễn một chút.

"Chuyện của cậu và Hà Tiêu tôi nghe Từ Nghi nói rồi, cậu cũng không cần trách cậu ta. Cậu ta cũng sốt ruột hộ cậu thôi, cũng không dám trực tiếp tìm cha mẹ cậu, lại không thể tìm lão Chu của doanh trại các cậu, cho nên chỉ có thể tới tìm tôi. Theo lý thuyết chuyện này tôi không nên nhúng tay vào, chỉ là Trình Miễn à, tôi sợ cậu sẽ làm ra chuyện hối hận cả đời." ánh mắt Thẩm Mạnh Xuyên bình tĩnh nhìn anh, "Cậu muốn chuyển nghề, được, tô