
g này vừa vặn để Trình Kiến Minh nhận thấy tinh thần có chút khẩn trương của cô, nhất định cô có chút sợ hãi. Thật ra thì Hà Tiêu cũng không nói rõ được, không riêng gì bởi vì hồi nhỏ thời điểm hái hoa bị ông bắt được, cũng không phải bởi vì thời gian trước hành hạ Trình Miễn như vậy nên ở trước mặt ông chột dạ, mà vì bản thân Trình Kiến Minh khiến cho cô hơi sợ hãi. Lý do, Hà Tiêu cảm thấy có chút miễn cưỡng. Bởi vì Trình Kiến Minh từng ở chiến trường, đã từng giết người.
Đối với phản ứng tự nhiên này, sau hai cuộc chiến tranh. Thì đối với quân nhân ở tuổi này như Trình Kiến Minh và Hà Húc Đông mà nói, cũng không coi là xa lạ. Nhưng mà Hà Húc Đông đi lính tương đối muộn, cuối năm 83 mới là tân binh, nên không đến chiến trường, ngược lại đến năm 84 quân trang lại thay đổi. Trận này kéo dài mười năm chiến tranh nên đối với mỗi một binh sĩ tham chiến đều chịu ảnh hưởng sâu sắc. Với một số người, Trình Kiến Minh là trong những người được hưởng lợi, tham chiến rồi lập công, sau đó trực tiếp được cử đi học ở trường quân đội, một đường không ngại đi tới vị trí hiện tại. Hà Tiêu cũng nhớ bà Điền Anh đã từng nói lời tương tự, nhưng ấn tượng của cô khắc sâu hơn, chính là Trình Kiến Minh treo trong thư phòng một bộ tác phẩm thư pháp, đó là khi còn bé cô và Trình Miễn cùng nhau làm bài tập trong đó nên vô tình nhìn thấy, đến bây giờ, vẫn còn nhớ rõ.
Đừng quên vì danh dự của dân tộc, chết cũng có ý nghĩa.
Sau đó, cô nghe Trình Miễn nói về nguồn gốc của những lời này. Khi đó Trình Kiến Minh mới là tân binh đã muốn xông đến Nam Cương, một ngày trước khi lên đường, nhận được thư của cha ông từ thành phố B xa xôi gửi đến, chính là mười một chữ này*. Cũng chính bởi vì vậy, khiến Hà Tiêu đối với Trình Kiến Minh tràn đầy kính sợ. Ánh mắt của người thực sự trải qua trên chiến trường sẽ cực kì thấu đáo, cho nên Hà Tiêu không dám nhìn thẳng vào ông.
Trình Kiến Minh cười cười: "Xem một chút mẹ Miễn Miễn nói không sai, bà ấy luôn phê bình bác, nói ở nhà mà lúc nào cũng có vẻ quan liêu. Chỉ là bác làm lính cả đời, nghiêm túc cả đời, nếu thật sự muốn bác thả lỏng, lại có chút không được tự nhiên. Điểm này mong Tiếu Tiếu cháu thông cảm."
Ánh mắt của Trình Kiến Minh hiếm khi lộ ra vẻ ôn hòa, Hà Tiêu có chút thụ sủng nhược kinh, hơi lắp bắp đáp lại: "Cháu...cháu không sao, bác Trình."
Trình Kiến Minh uống một ngụm trà, cố ý hạ thấp âm thanh hỏi: "Vết thương đã khỏi hết chưa?"
"Tốt lắm, đều tốt rồi ạ."
Trình Kiến Minh chậm rãi gật đầu, sau đó nói với Hà Tiêu: "Cháu về nhà, thay bác nói lời xin lỗi với lão Hà và mẹ của cháu nữa, khoảng thời gian trước Trình Miễn quấy rối không ít gây cho bọn họ nhiều phiền toái."
Nghe nói như thế, Hà Tiêu vội vàng nói: "Bác Trình, chuyện kia ——"
Trình Kiến Minh nâng tay lên, ngăn cản lời nói của cô: "Bác hiểu rõ cháu muốn nói gì, nhưng Trình Miễn đã bảo cháu đến doanh trại, thì nên chăm sóc tốt cho cháu. Sau chuyện này, mặc kệ nói gì, nó đều phải chịu trách nhiệm."
Trong lúc nhất thời Hà Tiêu không biết phải nói gì cho tốt, hơi thở bị nghẹn lại, đáy mắt hơi ẩm ướt. Trình Kiến Minh nhìn cô, vẻ mặt rất hòa nhã: "Để cho cháu chịu uất ức rồi."
Hà Tiêu ra sức lắc lắc đầu "Bác Trình, cháu hiểu hết mà, cháu không trách anh ấy."
"Bác biết rõ cháu là đứa bé ngoan." Trình Kiến Minh tán thưởng nhìn Hà Tiêu, "Sống chung lâu ngày ở Đại viện Lữ Tên lửa đạn đạo nhiều năm như vậy, các cháu những đứa bé này chúng ta ai cũng nhìn thấy vô cùng rõ ràng. Nếu như cháu lựa chọn ở chung một chỗ với Trình Miễn, đương nhiên bác và mẹ Soái Soái sẽ vô cùng vui mừng. Nhưng mà Tiếu Tiếu à, cuộc sống về sau vẫn còn rất dài, dài khiến cháu không biết sẽ xảy ra chuyện gì, có lẽ Trình Miễn nó còn có thể để cháu chịu chút ủy khuất, bởi vì mặc dù nó có bản lãnh đi chăng nữa thì một số chuyện cũng không tránh được. Cháu phải nghĩ thật kỹ."
Hai tay Hà Tiêu đặt trên đầu gối từ từ nắm chặt, nhìn Trình Kiến Minh chăm chú, cô nhẹ giọng hỏi ông: "bác Trình, bác có nhớ rõ khi học năm nhất trung học cháu và Trình Miễn cùng nhau trốn đi đại viện cũ không?"
Trình Kiến Minh ngẩn ra, sau đó cười ha ha: "Sao có thể quên?!" Lần đó ông thực sự tức giận cực kỳ, bắt Trình Miễn trở về thì tháo dây lưng ra rồi đánh. Thằng nhóc này vẫn không nói tiếng nào, hoàn toàn gắng gượng đến cuối cùng.
Hà Tiêu cũng cười: "Thật ra thì thời điểm đó, cháu đã từng tự đi đến đó một lần. Năm ấy ở Lạc Hà tuyết rơi rất lớn, sau khi cháu xuống xe lửa thì bắt xe Bus, khi đi được nửa thì đột nhiên lái xe ác ý dừng lại ở giữa đường. Không có cách nào khác, không thể làm gì khác hơn cháu tự mình đi bộ tiến về phía. Ven đường đều là đồng ruộng, cháu đi bước thấp bước cao, cuối cùng còn khiến chân bị trật. Lúc ấy cháu cực kỳ nản lòng, nhưng sau này đột nhiên cháu lại hiểu rõ. Cháu nghĩ đây là ý trời, ông trời nhất định phải khiến cháu chờ Trình Miễn, cùng đi với anh để đền bù tiếc nuối đó. Bác Trình——" đôi mắt của cô sáng hơn, nhìn Trình Kiến Minh , "Bác xem, thật ra thì đã suy nghĩ thật tốt trước đó rồi."
Trình Kiến Minh không nhịn được liếc mắt nhìn kĩ Hà Tiêu một lầ