
tuột ra của anh, nhẹ giọng nói: "Bởi vì khi anh tâm tình không tốt, thì sẽ vô cùng kiệm lời"
Trình Miễn sững sờ, sau đó nở nụ cười. Anh cúi đầu, nhìn cô cài nút tay áo cho mình: "Tại sao anh lại không biết anh còn có tật xấu này nhỉ?"
Hà Tiêu Tiểu trừng mắt nhìn anh.
Khi đi đến lầu dưới của trung tâm quản lí, Hà Tiêu bảo Trình Miễn chờ một lát, cô lên lầu lấy thứ gì đó cho anh. Một giờ nghỉ trưa sắp kết thúc, cô không có thời gian nên đi đứng hơi vội vàng, đến giữa cầu thang không cẩn thận đụng vào một người.
Cô vội vàng nói xin lỗi, mùi rượu tỏa ra, làm cô ngạt thở không mở miệng được. Ngẩng đầu nhìn lên, là Trưởng phòng Lưu, nhìn như vậy chắc là buổi trưa uống nhiều rượu, mắt sắp híp thành một đường kẻ rồi. Hà Tiêu chẳng muốn nhiều lời với anh ta, tránh sang một bên.
Trái lại trưởng phòng Lưu, Sau ki nhìn rõ là cô, nên không đi nữa: "Tiểu Hà à, muốn đi đâu vậy?"
Hà Tiêu bịt miệng mũi lại: "Giờ làm việc buổi chiều sắp đến, tôi chạy về phòng làm việc." Nói xong thì muốn rời đi.
Trưởng phòng Lưu kéo cô lại: "Đừng có vội, không phải còn chút thời gian sao? Em nói nói chuyện với anh một lúc đi."
Mặc dù người này có tình ý với cô, nhưng bình thường cũng không dám lộ liễu làm bừa . Hà Tiêu biết anh ta muốn mượn rượu làm bừa, nên không chấp nhặt với anh ta, cô gắng hết sức để tránh ra, nhưng làm thế nào cũng không thoát khỏi tay anh ta được. Lúc này Hà Tiêu mới hơi sốt ruột: "Anh buông tôi ra."
Trưởng phòng Lưu cười ha ha: "Tiểu Hà, làm sao em cứ trốn tránh anh vậy. Ở trung tâm chúng ta, có ai không biết anh thích em...sao em còn giả ngu vậy." Anh ta nói xong thì sáp đến, mùi rượu nồng nặc, "Đừng nói nữa, em mặc màu đỏ này thật là xinh đẹp."
Hà Tiêu lấy tay cố gắng đẩy anh ta ra, nhưng đẩy như thế nào cũng không đẩy ra được, ngay lập tức cực kì tức giận, giơ tay tát một phát. Trưởng phòng Lưu bị đau, sức lực trên tay nhẹ đi một nửa, Hà Tiêu nhân cơ hội chạy trốn, rồi lại bị người này túm vạt áo lông lôi lại.
"Con mẹ nó cô dám đánh tôi à!" Mắt của trưởng phòng Lưu đỏ ngầu, gào thét, "Con mẹ nó, đừng tưởng cho tí mặt mũi mà lên mặt!"
Nói xong giữ chặt hai tay của cô, muốn xé quần áo của cô ra.
Hà Tiêu chưa bao giờ gặp chuyện này, nhất thời có chút bối rối, thấy bàn tay của anh ta cho vào trong đồng phục làm việc của mình, vừa sử dụng tất cả vốn liếng để thoát khỏi anh ta, vừa gào thét thất thanh. Cầu thang này cách đại sảnh làm việc của bọn họ cũng không xa, giờ phút này Hà Tiêu cũng không kịp kiêng dè nữa, một mình cô không thoát ra được, cũng chỉ có thể gọi người đến.
Mà trưởng phòng Lưu cũng không ngu ngốc, nghe thấy cô kêu gào nên vội vàng dùng tay chặn miệng của cô lại, đè cả người cô lên trên tường, làm cho cô không thể động đậy nữa, đưa một bàn tay ra định lôi kéo quần của cô. Khi gần được như ý, thì đột nhiên cảm thấy có sức lực mạnh mẽ kéo vạt áo sau của anh ta lại, trưởng phòng Lưu quay đầu lại, còn chưa nhìn thấy là ai, đã bị người ta bắt chéo hai tay ra sau lưng. Anh ta muốn đánh trả, lại bị người đó ném qua vai, ầm một tiếng ngã quỵ trên mặt đất, theo bản năng anh ta muốn đứng lên, nhưng hai chân lại bị giẫm mạnh xuống, từ đầu đến cuối không thể động đậy được.
Cả khuôn mặt đều bị ép lên tường, anh ta chỉ có thể dùng ánh mắt thoáng nhìn thấy một bóng người mặc quân trang màu xanh lục đứng phía sau anh ta, câu con mẹ nó còn chưa thốt ra được, đã bị người nắm tóc đập vào tường một cách tàn nhẫn.
Hà Tiêu nhìn cảnh tượng trước mắt sợ đến mức không nói ra lời, cô dựa chặt vào tường, thở dốc thật lâu, mới từ từ tỉnh táo lại. Cả người cô bủn rủn vô lực, đột nhiên nhìn thấy Trình Miễn xuất hiện ở trước mắt, cũng không kịp hỏi, vội vàng nhào tới, kéo cánh tay của anh lại.
"Trình Miễn, dừng tay! Đừng đánh nữa!"
Trình Miễn giống như không nghe thấy, xoay người kia lại, sau đó chính là một cái tát, đánh cho anh ta máu mũi chảy ra ngoài ào ạt.
Trời sinh Hà Tiêu hơi nhìn thấy máu đã choáng, nên ngay lập tức cảm thấy buồn nôn, nhưng bây giờ không phải lúc chùn bước, cô dùng sức ngăn Trình Miễn lại: "Mau dừng tay đi! Anh còn mặc quân trang đó!"
Quân nhân động thủ đánh người, hơn nữa lại đánh dân chúng. Vấn đề này rất nghiêm trọng.
Trình Miễn nghe vậy thì buông lỏng trưởng phòng Lưu ra, thấy anh ta xụi lơ trên mặt đất, giống như chưa hết giận, lại nhấc chân hung ác đá thêm hai cái.
Gương mặt trưởng phòng Lưu bị đánh đến thê thảm không nỡ nhìn, nhưng trong miệng vẫn không chịu thua như cũ: "Con mẹ nó đừng để lão tử biết mày là ai! Cẩn thận tao cách chức mày!"
Trình Miễn lạnh lùng nói: "Đường Hồ Kiều, căn cứ đại viện pháo hai, nhà số hai, bất cứ lúc nào tao cũng cung kính chờ đợi."
Nói xong không để ý đến hắn ta nữa, nhặt áo lông rơi xuống ở bên cạnh lên, quấn chặt cho Hà Tiêu rồi ôm ngang cô lên, bước nhanh ra ngoài.
Hết Chương 44________ Ở cửa chính trung tâm quản lý, Trình Miễn ngăn một chiếc xe, rồi đi thẳng về chung cư của Hà Tiêu.
Dọc đường đi, Hà Tiêu cũng không nói chuyện, cho đến khi vào trong nhà, lúc Trình Miễn đặt cô lên trên giường, cô mới níu cánh tay của anh lại,
nước mắt rơi xu