XtGem Forum catalog
Mùa Đông Dài

Mùa Đông Dài

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 324890

Bình chọn: 9.5.00/10/489 lượt.

được, " âm thanh của Từ Nghi nghe vào hết sức mệt mỏi, "Đi bệnh viện trước đã, đến rồi nói."

Cúp điện thoại, Trình Miễn tiện tay ngăn một chiếc xe lại, rồi chui vào. Lên xe mới phát hiện người ngồi bên trong là Phó sư trưởng sư đoàn T của bọn anh, lúc này đi xuống cũng không kịp nữa rồi, Trình Miễn nhắm mắt nói rõ tình huống, Phó sư trưởng Thường không hỏi nhiều, trực tiếp bảo tài xế lái xe đến tổng viện quân khu.

Đến nơi, Phó sư trưởng Thường dặn dò anh: "Thời gian của tôi eo hẹp, nên không vào được, thay tôi chuyển lời, bảo Tống Hiểu Vĩ nghỉ ngơi chữa vết thương cho thật tốt đi."

"Vâng ạ!"

Trình Miễn đứng thẳng, giơ tay lên chào. Chờ xe của lão Thường đi xa, mới thu tay lại, nhấc chân đi vào đại sảnh bệnh viện.

Bên ngoài phòng cấp cứu có không ít người của liên trinh sát, Trình Miễn bước nhanh tới, tìm Từ Nghi rồi hỏi: "Chuyện gì xảy ra vậy?"

Từ Nghi nâng mí mắt lên nhìn anh, thở dài một hơi, nói: "Chính là bệnh cũ ở ngang hông, buổi sáng kiểm tra môn học cơ sở dùng sức quá mạnh, nên lại tái phát. Còn có bờ vai của cậu ấy, lần trước bị thương cũng không chăm sóc tốt, hôm nay chạy 400m chướng ngại vật thì ngã từ trên tường cao xuống ——"

Còn lại Từ Nghi cũng không nói nữa, nhưng anh nghĩ Trình Miễn cũng đã hiểu.

Tống Hiểu Vĩ vẫn còn ở bên trong kiểm tra chưa ra ngoài.

Trình Miễn đứng yên tại chỗ mấy phút, bỏ mũ xuống, ngồi xuống bên cạnh Từ Nghi. Trong hành lang người đến người đi, ồn ào làm Trình Miễn hơi nhức đầu, anh khẽ nhíu mày nhắm mắt lại, hơi ngửa ra sau, tựa đầu lên trên tường.

Từ Nghi lẳng lặng ngồi cạnh anh trong chốc lát, mới nhỏ giọng mở miệng: "Theo tình hình này, sợ là Tống Hiểu Vĩ không ở lại được rồi."

"Đừng có kết luận nhanh như vậy." Trình Miễn mở mắt ra, nhìn về phía mấy binh lính cùng theo đến ở bên cạnh. Bọn họ đều là người đưa Tống Hiểu Vĩ ra ngoài, giờ phút này đang vô cùng lo lắng chờ ở ngoài cửa phòng cấp cứu. Anh không khỏi hạ thấp giọng, "Cho dù cậu ấy không qua sát hạch chuyên ngành, nhưng vẫn là một binh sĩ xuất sắc, điểm này trong sư đoàn có ai không hiểu rõ ràng?"

Từ Nghi muốn khuyên anh đừng suy nghĩ vấn đề đơn giản như vậy, nhưng mà anh làm việc chung với Trình Miễn hai năm, hiểu rất rõ tính cách của người này, thời điềm nào đó mà cố chấp thì sẽ vô cùng ngây thơ. Nói khó nghe một chút, thì chính là lừa mình dối người. Một người như vậy, vào thời điểm này, làm sao có thể nghe lọt lời của anh?

Đắn đo một lúc lâu, anh mới nói: "Cho dù được giữ lại, chỉ sợ cũng không thể ở lại tiểu đội mà chiến đấu. Không riêng gì bởi vì cậu ấy chịu những vết thương này, trên đường đến đây, mình nghe Trương Lập Quân nói, năm nay thân thể Tống Hiểu Vĩ cũng không tốt, bởi vì tham gia tỷ võ trong quân khu nên kiệt sức, bị ốm cũng không quan tâm, suýt nữa mệt mỏi đến mức bị hen suyễn!"

Trình Miễn sợ run lên: "Sao mình không nghe thấy cậu ta nói đến?"

"Còn có thể bởi vì sao?" Từ Nghi cười khổ, "Thứ nhất, khi chúng ta làm cán bộ, công việc làm được cũng không thích hợp, thứ hai, lòng háo thắng của tiểu tử này quá mạnh mẽ, sợ trong sư đoàn biết thì sẽ hủy bỏ tư cách dự thi của cậu ấy. Xuất thân từ nông thôn, không hề có bối cảnh, cậu ấy có thể lấy cái gì đi cạnh tranh với người khác? Cũng chỉ dựa vào vinh dự và công trạng thôi."

Vinh dự, công trạng. Đây chính là mạng sống của một người lính chân chính.

Trình Miễn yên lặng nhìn về phía trước, nhẹ giọng nói: "Năm nay là năm cuối kì hai của cậu ấy, tính toán như vậy cậu ấy cũng là binh lính cùng khóa với cậu và mình. Chúng ta thường nói, tình đồng đội là tình cảm sâu sắc nhất, quan hệ kiên cường nhất chính là binh lính cùng khóa. Nếu có thể, mình muốn giữ cậu ấy lại."

Từ Nghi cũng nhẹ nhàng thở dài thương xót: "sẽ cố gắng hết sức."

Sau khi kiểm tra báo cáo xong đi ra, Tống Hiểu Vĩ bị bác sĩ ra lệnh bắt buộc phải nằm trên giường nghỉ ngơi, hủy bỏ tất cả hoạt động kịch liệt. Tống Hiểu Vĩ gật gật đầu, nhưng ai cũng có thể nhìn thấy trong lòng cậu ấy không dễ chịu. Trình Miễn không hề nói gì, cũng không nói nên lời, chỉ nhẹ nhàng vỗ vỗ bên vai lành lặn của anh một cái, để cho cậu ấy không suy nghĩ quá nhiều, dưỡng thương cho thật tốt.

Ra khỏi cửa chính bệnh viện, gió lạnh lại thổi tới, Trình Miễn cảm thấy bên trong đầu rất đau. Anh dùng tay đè ép mái tóc, rồi đội mũ lên trên đầu.

Từ Nghi chầm chậm đi lên cùng, hỏi anh: "Có về không?"

Trình Miễn nhìn anh, lắc lắc đầu: "Đơn vị của Hà Tiêu cách đây không xa, ra ngoài một chuyến cũng không dễ dàng, mình đi sang gặp cô ấy một chút."

Nhắc tới Hà Tiêu, Từ Nghi tiện đó cũng nhớ tới một người khác. Bàn tay đang để trên nắm cửa chợt dừng lại, rồi mới mở cửa xe ra. Anh cười cười nhìn Trình Miễn: "Được, chỉ có điều tối nay còn có buổi họp, đừng để chậm trễ thời gian."

Đầu của người kia cũng không quay lại, chỉ khoát khoát tay, chỉ chốc lát sau, đã đi xa rồi.

Đi bộ hơn mười phút đồng hồ, Trình Miễn đã đi đến lầu dưới của trung tâm quản lí. Vừa đúng gặp phải giờ cơm, Trình Miễn vừa định gọi điện thoại cho Hà Tiêu, đã nhìn thấy cô mặc bộ quần áo lao động, hơi ngập ngừng đi về phía anh.

Nhìn cô, Tr