Một Thời Ta Đuổi Bóng

Một Thời Ta Đuổi Bóng

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 322281

Bình chọn: 10.00/10/228 lượt.

kiến gì chứ ?

Qúy Phi khẽ thở dài :

- Không đâu ạ.

Giám đốc nghiêm giọng :

- Cô tưởng chỗ làm việc là nhà hát đấy chắc . Và cô cho là mấy công ty khác , mọi người đều hòa bình làm việc với nhau đấy chắc ? Cô nghĩ vậy phải không ?

Qúy Phi liếm môi :

- Con không nghĩ gì cả , con chưa khi nào hình dung mấy chỗ khác ra sao hết.

- Cũng không có gì lạ . Cô chưa từng long đong xin việc mà . Nếu gặp cảnh như vậy , cô sẽ hiểu có chỗ làm là quan trọng ra sao . Đặc biệt là chỗ làm tốt như ở đây.

- Vâng.

- Và tôi muốn đây là lần cuối cùng tôi nhận đơn từ của cô . Ba cô đã gởi cô vào đây làm , cô nghĩ thì tôi nói năng thế nào với ông ấy đây . Cô nhận lại đơn đi.

Vừa nói , ông vừa đẩy nó về phía Qúy Phi . Cô cầm lên cuộn tròn nó trong tay . Và ngần ngừ định đứng lên , nhưng ông lại nói tiếp :

- Còn điều này nữa.

- Dạ.

- Mai mốt nếu xảy ra mâu thuẫn với ai đó , cô hãy bớt nóng nảy lại , trầm tính mà giải quyết . Đừng có động tay động chân như thế . Cô mà là võ sĩ thì nhân viên ở đây chết hết.

Qúy Phi phản đối :

- Đâu phải ai cũng gây hấn , và con cũng không thích làm phiền ai , với điều kiện họ đừng …

Giám đốc khoát tay :

- Biết , biết rồi . Tôi chỉ nhắc cô nên dịu dàng một chút thôi ,cô gái ạ.

- Vâng.

- Cô là người nhiều vấn đề nhất trong công ty đó , biết không ?

- Dạ biết.

Rất nhiều người nói với Qúy Phi như vậy . Nhưng cách nói của ông là nhẹ nhàng nhất . Mặc dù vậy , Qúy Phi vẫn thấy khó chịu . Không phải khó chịu ông , mà là không muốn bị nhắc lại thành tích kỳ cục của mình.

Giám đốc tiếp tục nói như răn đe :

- Nếu lần sau cô còn gây thêm chuyện nổi sóng , tôi sẽ có biện pháp với cô đấy.

- Vâng.

Ông định nói tiếp , nhưng chuông điện thoại chợt reo trên bàn làm ông phải gác câu chuyện và cầm máy lên.

không ai bảo ai , Trần Nghiêm và Qúy Phi cùng đứng lên đi ra ngoài.

Ra đến hành lang , Qúy Phi lên tiếng :

- Tôi vẫn ở lại làm , anh có khó chịu không ?

Trần Nghiêm đứng hẳn lại :

- Tại sao tôi phải khó chịu ?

- Vì anh từng muốn tôi nghỉ . Và bây giờ anh cũng không ưa sự có mặt của tôi.

- Tôi đã biểu tượng như vậy sao ?

- Chắc chắn là như vậy.

Trần Nghiêm lại tiếp tục đi . Bắt buộc cô phải đi theo.

- Tôi muốn biết tại sao hôm đó anh đuổi tôi ra ngoài ?

- Tôi yêu cầu chứ không phải đuổi.

- Nói cách nào cũng vậy thôi . Nhưng tại sao anh không cho tôi ở lại chứ ? Cứ như là xử ép tôi vậy . Tôi không còn như lúc trước nữa đâu , đã thay đổi rồi.

Trần Nghiêm nhếch môi :

- Trên thực tế , cô không hề thay đổi gì cả.

- Sao cơ ?

- Cô hãy tập dừng lại , nhìn vào mình và suy nghĩ , đừng lao theo những biểu hiện bề ngoài của người khác , như vậy cô sẽ đỡ vấp váp hơn.

Qúy Phi vừa đi vừa cau trán suy nghĩ :

- Anh nói thế là sao ?

Thấy Trần Nghiêm im lặng , cô hấp tấp kéo tay anh đứng lại :

- Anh phải giải thích rõ tôi mới chịu.

Trần Nghiêm không trả lời , chỉ nhìn xuống tay mình.

Qúy Phi quê quá , vội buông ra :

- Xin lỗi.

Rồi cô lập tức nói tiếp :

- Nhưng tôi vẫn còn tức lắm , tôi tức tại sao anh đuổi tôi ra ? Tôi có quyền tra hỏi anh ta kia mà.

Trần Nghiêm lãnh đạm nhìn cô :

- Nếu cô cứ tra hỏi kiểu đó , nhất là trước mặt tôi , anh ta có chịu nhận không ? Không , anh ta chẳng đời nào thú nhận điểm yếu của mình . Cô hãy đừng hỏi tôi tại sao , mà hãy tự lý giải đi.

Thấy Qúy Phi ngẩn ra suy nghĩ , anh nói tiếp với vẻ nghiêm nghị :

- Cô chẳng bao giờ chịu suy nghĩ hay phân tích . Trong khi điều đó rất cần cho cô.

Qúy Phi hơi lùi lại một chút rồi nói khẽ :

- Chẳng lẽ tôi nông cạn đến vậy sao ?

- Nông nổi chứ không phải nông cạn . Nếu cô nông cạn thì chuyện gia đình cô đã khác đi rồi.

- Tôi sẽ suy nghĩ thêm nữa . Nhưng … anh hãy cho tôi biết , làm cách nào mà anh ta chịu nhận thế ?

- Cô hỏi để làm gì ?

- Tôi tò mò lắm , làm ơn nói đi mà.

- Rất tiếc , tôi không muốn nhắc lại chuyện đó , và cô cũng nên quên đi . Nó không hay gì đâu.

- Nhưng mà tôi …

Nói tới đó , Qúy Phi chợt im lặng , vì thấy Trúc Hiền xuất hiện ở đầu cầu thang . Thấy cử chỉ khác lạ của cô , Trần Nghiêm cũng quay lại . Và khuôn mặt của anh cũng vẫn không thay đổi , dù một dấu hiệu nhỏ.

Thấy Trúc Hiền còn ngập ngừng , Qúy Phi vội tìm cách tránh đi chỗ khác . Cô nói với Trúc Hiền vài câu rồi bỏ đi xuống cho hai người nói chuyện.

Nhưng đến giữa cầu thang , cô chợt đứng lại , cắn môi lưỡng lự . Nhìn lên thấy hai người vẫn còn đứng đó , cô đi xuống phía dưới xem có người không , rồi trở lên vài nấc thang , đứng im một mình . Có lẽ Trúc Hiền rủ Trần Nghiêm đi đâu đó , cô nghe tiếng anh vọng xuống :

- Cám ơn em đã nhớ sinh nhật anh . Nhưng anh chỉ có thể dừng lại ở sự cám ơn mà thôi.

- Em thật tình muốn có một buổi ở bên anh . Anh có biết em chờ bao lâu rồi không ? Mấy lần trước anh có thể từ chối , nhưng đây là sinh nhật anh …

Trần Nghiêm ngắt lời :

- Với anh, nó cũng không khác hơn ngày thường , và anh muốn từ đây về sau , em đừng phí thời gian cho anh nữa.

- Nói chính xác là anh không muốn phí thời gian cho em . Em không ngờ anh hận em như


The Soda Pop