Old school Swatch Watches
Một Thời Ta Đuổi Bóng

Một Thời Ta Đuổi Bóng

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 322230

Bình chọn: 7.00/10/223 lượt.

gủ . Xung quanh lặng lẽ , động tác của anh nhìn có vẻ như tỉnh lặng . Nhưng bên trong anh lại là những ý nghĩ gay gắt dữ dội như những đợt sóng ngầm.

Ngoài hành lang , có tiếng giày vang lên một cách ngập ngừng . Rồi tiếng gõ cửa cũng ngập ngừng thật nhẹ , nhưng Trần Nghiêm vẫn nghe được . Anh ngẩng đầu lên nhìn ra , buông thõng :

- Cứ vào đi.

Cách cửa mở ra một cách nhẹ nhàng . Giữa khoảng trống đó , Qúy Phi đứng dè dặt nhìn vào . Thấy cô , Trần Nghiêm lại ngả đầu xuống ghế , giọng khô khan :

- Chuyện gì nữa đây ?

- Em có thể nói chuyện lâu với anh không ?

Trần Nghiêm thờ ơ ngồi lên :

- Chuyện gì ?

Qúy Phi bậm môi , lưỡng lự như không biết nói chuyện nào trước . Cô suy nghĩ một lát , rồi ngẩng lên định nói . Nhưng bắt gặp cái nhìn khó hiểu chiếu vào mình , tự nhiên cô rụt lại , làm thinh.

Trần Nghiêm nói chậm rãi :

- Nếu không có gì quan trọng , cô hãy về phòng nghỉ đi . Tôi muốn yên tĩnh một chút.

Qúy Phi chợt nói nhanh :

- Em biết anh không ưa em , nhưng …

Trần Nghiêm ngắt lời , giọng thoáng gắt :

- Tại sao cô cứ nói chuyện đó hoài vậy ?

- Nhưng … thật tình anh đã làm em nghĩ như vậy . Anh hãy nói thật , em có làm gì xúc phạm đến anh không ? Tại sao anh ghét em.

- Tôi chưa bao giờ nói như vậy . Cũng không quan tâm chuyện cá nhân cô . Và tôi muốn ngược lại , đừng bao giờ cô nói chuyện gì khác ngoài công việc.

Qúy Phi cắn môi như suy nghĩ , rồi đổi giọng :

- Em muốn biết anh quyết định thế nào về chuyện của em.

- Cô sẽ chịu khiển trách trong cuộc họp sắp tới . Công việc thì vẫn không thay đổi.

Qúy Phi mở lớn mắt ngạc nhiên :

- Ban giám đốc không chuyển em đi à ?

- Người chuyển khâu khác là anh Sang.

Qúy Phi thở nhẹ :

- Cám ơn anh.

- Đây không phải là chuyện để cô cám ơn . Công ty cần người , chứ không phải là chúng tôi thiên vị.

Anh chợt nghiêng tới trước , nhìn thẳng vào mặt cô :

- Nhưng nếu cô không biết làm chủ bản thân , cô sẽ còn gây phiền toái cho người khác đó.

Qúy Phi khẽ mím môi :

- Em thấy em đã làm đúng . Anh ta đã xúc phạm em . Nếu chỉ khóc hoặc cãi cọ , chỉ khiến anh ta lấn tới . Nãy giờ em suy nghĩ rất nhiều , và em vẫn khẳng định em không có lỗi.

Trần Nghiêm chợt cười lạnh lùng , rồi buông một câu thật khó hiểu.

- Nếu có nhận ra lỗi của mình , thì chắc cô cũng làm ngơ . Bản chất cô là vậy rồi , không thể khác được đâu.

Qúy Phi ngồi thẳng lên :

- Tại sao anh khẳng định như vậy chứ . Anh biết gì về em mà nói vậy ?

- Nhiều hơn là cô tưởng . Nhưng thôi , tôi không muốn nói chuyện cá nhân ở đây . Mong là từ đây về sau , cô đừng bắt ban giám đốc phải lo phân xử cho cô nữa.

- Khi bị gọi lên đây , em là người khổ sở nhất . Anh tưởng em không bị áp lực sao . Hình như anh nghĩ em kiêu hãnh , trong khi em gần như cố gắng để đừng bị anh ghét.

Cô ngừng lại như lấy hơi , rồi nói tiếp với một vẻ xúc động phấn khích :

- Nếu anh hiểu được tình cảm của em thì anh sẽ không đánh giá em như vậy.

Trần Nghiêm nhìn cô như cảnh cáo :

- Đủ rồi , Qúy Phi . Đừng nói nữa.

Nhưng Qúy Phi đang trong tâm trạng không bình thường . Chuyện xảy ra làm cô bị búc xúc , cộng với không gian yên tĩnh xung quanh . Cái cảm giác chỉ có cô và anh trong công ty làm cô xúc động.

Và cô nói một cách liều lĩnh :

- Nếu không nói bây giờ , có lẽ em sẽ không còn dịp để nói với anh nữa . Anh có biết ngay từ ngày đầu gặp anh , em đã rất thích anh không ?

Trần Nghiêm quay phắt chỗ khác . Thay vì xúc động như bất cứ ai trước tình huống đó , thì anh lại nhìn cô như nẩy lửa , giọng bặt đi :

- Cô có hiểu cô vừa nói gì không ?

- Em biết , con gái nói chuyện đó với con trai là không tự trọng . Nhưng với em , tình cảm nghiêm túc không phân biệt ai là người lên tiếng trước . Em nghĩ một người tế nhị như anh sẽ cảm nhận được.

- Cô lầm rồi . Tôi không phải mẫu người lịch sự như cô tưởng . Nếu có như vậy , thì sự lịch sự đó không dành cho cô.

Khuôn mặt Qúy Phi trắng bệch , có vẻ tuyệt vọng . Cô nhìn anh một cách trách móc :

- Em không hiểu tại sao anh ghét em . Em có cảm giác em là người duy nhất ở công ty này bị anh ghét . Ghét ngay từ lần gặp đầu tiên . Trong khi em chưa bao giờ dám làm phật ý anh.

- Đủ rồi , cô đừng nói nữa.

Nhưng Qúy Phi vẫn cô nói đến cùng :

- Anh có biết em đã giấu giếm ba mẹ để làm công nhân , đã cố gắng làm vượt sức của em để đừng bị anh chê . Ngay cả khi mẹ em …

Ngoài sự tưởng tượng của anh , Trần Nghiêm chợt quắt mắt lên , nói như quát :

- Đủ rồi , đừng bao giờ nói đến ba mẹ cô trước mặt tôi.

Qúy Phi sững người nhìn anh . Cô ngồi im , tưỏng như không dám cả thở . không thể nào cô ngờ được , một người luôn có phong thái trầm tĩnh , nhẹ nhàng , lại có lúc dữ dội bất chợt đến thế . Nó khiến cô bàng hoàng , run lên vì sợ.

Anh đứng bật dậy , bước đến trước mặt cô , cúi xuống :

- Tôi không bao giờ muốn thấy cô , hoặc nghe nhắc đến ba mẹ cô . Tôi đã cố im lặng giấu đi điều đó . Tại sao cô cứ tìm cách khơi lên . Tại sao cứ lởn vởn trước mặt tôi , cô có phải là nghiệp chướng của tôi không ?

Qúy Phi vẫn ngồi yên , tê liệt mọi phả