Polaroid
Một Thời Ta Đuổi Bóng

Một Thời Ta Đuổi Bóng

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 322273

Bình chọn: 8.00/10/227 lượt.

n tượng.

Để có được danh vị giáo sư tiến sĩ như ngày nay , ông đã hai lần phản bội . Lần đầu tiên ông phản bội mẹ Trần Nghiêm để cưới bà Hoàng Qúy . Lần thứ hai ông trở thành người lừa dối , để giữ cho con gái mình một gia đình yên ổn.

Ông không ngờ đến lúc này , sự hy sinh của ông theo mây khói . Qúy Phi đã biết , sẽ thất vọng đau khổ . Và điều tệ hại hơn là nỗi thất tình . Chẳng lẽ sự lầm lỗi của ông lại đổ lên đầu con gái.

Bỗng nhiên ông thấy mình già đi vì sự sụp đổ tinh thần.



Qúy Phi rời khỏi phòng , cô không kết tội ba , cũng không có một nhận xét nào . Cô im lặng suốt khi nghe ba cô nói sự thật . Và bây giờ đây , cô hiểu sâu sắc rằng : Trần Nghiêm thù hận ba cô chứ không phải ghét cô . Và điều kinh khủng hơn , làm cô vỡ mộng là ánh hào quang của ba mẹ cô đã vụt tắt ngấm.

Cô ngồi một mình trong bóng tối , đau đớn với những ý nghĩ tuyệt vọng . Trần Nghiêm đã nói đúng . Cô sẽ đau khổ khi hiểu chuyện của người lớn . Bây giờ cô khổ sở hơn cả sự hình dung của mình.

Hôm sau , cô đi làm với gương mặt phờ phạc mất ngủ . Cô vừa ra khỏi nhà xe thì gặp giám đốc Phú Hoàng đang đi với Trần Nghiêm . Thấy cô , ông Hoàng dừng lại , mỉm cười thân mật :

- Thế nào rồi , cô kỷ sư trẻ ? Công việc ổn định chưa ?

- Dạ , cũng bình thường rồi ạ.

- Sao nhìn con xuống sắc vậy ? Có bệnh gì không ? Nếu không khỏe thì cứ nghỉ một buổi.

- Dạ , con không sao hết ạ.

- Ba con có khỏe không ?

- Dạ , vẫn bình thường chú ạ.

Qúy Phi muốn đi , nhưng ông cứ hỏi cô hết câu này đến câu khác . Hỏi một cách quan tâm thật sự.

Qúy Phi biết ông chú ý đặc biệt đến cô , nên cô cố gắng trả lời để đáp lại sự quan tâm đó . Còn thật sự là cô đang muốn khóc.

Không hiểu sao , sáng nay thấy TRần Nghiêm , cô lại muốn khóc . Cô thấy anh nhìn cô tò mò . Rồi vẻ mặt anh như đã hiểu một điều gì đó . Như muốn hỏi "đã có gì xảy ra trong gia đình cô phải không ?" Cô thật ngu dại khi cứ cố hiểu chuyện của người lớn.

Giám đốc Hoàng chợt thay đổi nét mặt :

- Con làm sao vậy ? Có gì không ? Nhìn con không được bình thường đó.

Qúy Phi cố cười , nhưng cô không biết nụ cười của mình trông như mếu . Cô vội chào hai người rồi đi nhanh như bỏ chạy trước cái nhìn khó hiểu của giám đốc.

Buổi chiều , sau giờ làm việc , Qúy Phi đi lên phòng Trần Nghiêm . Nhưng anh đã về . Thế là cô thất vọng đi trở xuống.

Sau giờ làm , công ty trở nên vắng tênh . Các phòng đều im lìm trong ánh sáng nhá nhem của buổi chiều . Đi một mình trên dãy hành lang vắng lặng , Qúy Phi có cảm tương cuộc đời mình đang hiu hắt như chiều tà . Cô cảm nhận được mình cô đơn và hoang mang . Cảm giác đó xa lạ với tính vô tư của cô.

Bỗng nhiên cô thấy sống mũi cay cay , khi mình đứng như tâm trạng bài hát , mà trước đây mình không thể hiểu hết.

"Em đi về ấy , nơi đâu nơi đâu ? Sông cạn đá mòn , trăng treo đầu con sóng , tan theo tan theo chút tình xa vắng . Làm sao ru được tình vơi à ơi nỗi đau này người".

Trần Nghiêm đã xua đuổi đã cảnh báo trước nỗi khổ . Vậy mà cô không cách nào dừng lại . Cứ lao theo tình yêu mê muội không kết thúc . Mà cũng không biết là nó sẽ đưa mình về đâu.

Qúy Phi ngồi xuống bật thang , đầu tựa vào lan can . Trong ánh sáng yếu ớt , nhìn cô như cô bé đang bơ vơ tội nghiệp . Nó thật tương phản với dáng dấp thanh lịch tự tin của cô.

Cô ngồi không lâu thì nghe tiếng giày đi lên những bậc thang . Cô ngẩng đầu lên , phân vân tự hỏi mình có nên tránh đi không . Nhưng vừa lúc đó , cô nhận ra người đó là Trần Nghiêm và cô đứng bật dậy , nhìn sững anh với tâm trạng nôn nao quay quắt.

Trần Nghiêm hơi đứng lại khi thấy cô . Rồi anh tiếp tục đi lên . Qúy Phi đứng nép qua một bên , nói khẽ :

- Em không ngờ anh lại trở lại

- Tôi bỏ quên tập tài liệu.

Thấy anh định bỏ đi , Qúy Phi vội lên tiếng :

- Em có chuyện muốn nói với anh.

Trần Nghiêm hơi dừng lại :

- Tôi đã nói rồi , những chuyện của cô sẽ không liên quan gì đến tôi , đừng bao giờ tìm tôi nữa.

- Em cũng nghĩ như vậy . Nhưng hôm qua … hôm qua em đã biết hết mọi chuyện , em không thể im lặng.

Trần Nghiêm đứng dựa vào tường , đối diện với cô . Vẻ mặt vẫn không biểu lộ sự ngạc nhiên.

- Cho dù là vậy , tôi cũng không muốn biết . Và trên hết , là tôi không thích bị quấy rầy.

Qúy Phi nhìn anh như van nài :

- Em biết anh ghét em nhất trên đời , nhưng em không thể đứng xa để nhìn anh . Ba em có lỗi với mẹ anh , em muốn xin lỗi anh.

Trần Nghiêm hơi nhướng mày ngạc nhiên . Nhưng rồi lại cười lạnh lùng :

- Cô trả con thật . Cứ nghĩ xin lỗi là đủ sao . Trên đời có những tội lỗi không thể cứu vãn bằng lời xin lỗi hay sự hối hận . Tôi không cần nghe mấy tiếng đó đâu . Và nếu như cô bị chuyện đó dày vò , tôi cũng không cần biết.

- Kể cả khi em tìm cách chuộc lỗi cho ba em sao ?

- Tôi không cần – Giọng anh vẫn lạnh lùng.

Qúy Phi không dám nhìn Trần Nghiêm , cô nói mà mắt vẫn cụp xuống :

- Ba em cũng đã từng bị hối hận , chứ không yên ổn như cách ba đã sống . Có lẽ anh không hiểu điều đó.

- Ông ta nghĩ thế nào , tôi không quan tâm.

- Ba bảo lúc đó ba đã mâu thuẫn rất nhiều .