
a bà thương lái . Bà ta lúng túng ngó chỗ khác . Cô chưa biết làm gì thì Sang đã la lớn :
- Cô có biết chỉ cần phân loại sai là công ty thất thoát bao nhiêu tiền không ?
Qúy Phi vẫn đứng chết sững . Không biết chống đỡ ra sao . Cô chưa có kinh nghiệm để hiểu những mánh khóe bên trong . Và dù biết Sang cố tình bươi móc mình , cô cũng không đủ linh hoạt đối phó.
Thấy mọi người nhìn mình im lặng , Qúy Phi càng thấy hoang mang . Cô đưa mắt nhìn anh thu mua trung cấp đứng gần đó , như hỏi "tôi phải làm sao" . Nhưng anh ta nhìn lảng đi tránh né.
Cử chỉ lúng túng của cô làm Sang khoái chí , anh ta mỉa mai :
- Tưởng giỏi lắm , bày đặt lên mặt xấc láo . Đi học lôm bôm ở đâu rồi tưởng vậy là được rồi sao ?
Qúy Phi mím môi :
- Nếu là người tốt bụng , thì anh đã dạy những chuyện này cho tôi.
- Này , dốt thì nhận mình dốt , đỗ lỗi cho người khác là sao . Bộ cô tưởng cô đẹp thì ai cũng xum xoe theo cô à . Kiêu quá thế . Lầm rồi người đẹp.
Qúy Phi tức choáng người . Trước đây ở trường cũng như ở nhà , tất cả bạn bè , người thân đều yêu mến , nuông chiều cô . Cô chưa bao giờ hình dung nổi cuộc sống có lúc phải bị nói nặng vùi dập đến thế.
Cô cắn răng ráng đừng khóc , và nói cứng cỏi :
- Đừng đem chuyện cá nhân nói ở đây , nói về công việc đi.
Sang cười khinh khỉnh :
- Công việc à ? Nói thẳng ra là cô chẳng làm được cái quái gì cả . Cô chỉ được cái khôn là đem sắc đẹp ra sai khiến tụi thằng Trí phục vụ cho cô , nhưng ở chỗ này thì không đâu.
Qúy Phi run giọng :
- Tôi cấm anh đem chuyện ngoại hình của tôi ra nói ở đây.
Nhưng Sang đang cố tình hạ gục cô , thấy cô bị đánh trúng yếu điểm , anh ta nói tới cùng :
- Đây là chỗ làm việc , chứ không phải chỗ để cô biểu diễn thời trang . Cô cố tình chưng diện để che giấu yếu kém của mình , chứ gì . Chà ! Định mồi chài ai ở đây hả ?
Qúy Phi quắt mắt nhìn anh ta . Rồi giọng cô trở nên rành rọt , cứng rắn :
- Có lẽ phải cho anh một bài học , để anh biết tôn trọng phụ nữ.
Và nhanh như chớp , cô bước tới , vung tay tát vào mặt anh ta . Sang kinh ngạc sững người . Anh ta cười gằn :
- Ngon lắm ! Cô muốn xuống đây quậy chứ gì . Được, chờ đó đi.
Anh ta quay ngoắt bỏ đi . Qúy Phi vẫn đứng yên như pho tượng . Qua phút bàng hoàng , cô cố trấn tỉnh mình . Và quay lại nhìn mọi người . Họ cũng đang nhìn cô tò mò . Cô nói như ra lệnh :
- Đổ hết tôm ra sân , tôi muốn cân lại.
Bà thương lái lưỡng lự nhìn anh thu mua cung cấp . Anh ta nháy mắt ra hiệu . Bà ta đành bỏ ý định thương lượng với Qúy Phi , và cho người làm theo ý của cô . Khi làm xong , Qúy Phi thấy Hạ Lan đi về phía mình . Vẻ mặt có vẻ lo lắng , cô đến đứgn gần Qúy Phi , nói nhỏ :
- Phó giám đốc gọi em lên đó . Có chuyện gì vậy ? Thằng Sang lên tố em , nó nói em ăn chia với thương lái . Liệu mà đối phó nghe.
Qúy Phi bật lên :
- Anh ta hèn lắm !
- Suỵt ! Nói nhỏ chứ Phi.
Nhưng Qúy Phi vẫn tức đỏ mặt . Cô đi thật nhanh , vừa đi vừa nói hấp tấp :
- Em chưa thấy ai hạ cấp như anh ta , con trai như thế là hèn.
- Khoan lên đã . Đứng lại kể chị nghe đi . Chị sẽ chỉ em cách đối phó.
Qúy Phi lắc đầu :
- Nói dài dòng lắm chị , đừng để anh Nghiêm chờ.
Cô chợt khựng lại , hoang mang :
- Theo chị thì anh Nghiêm có tin lời anh ta không ?
- Chắc không tin đâu . Ảnh công bằng lắm.
- Mong là anh ấy đừng vì thành kiến với em mà xử ép em.
- Ồ ! không đâu . Không khi nào . Phó giám đốc không phải loại người như vậy . Chị bảo đảm đó.
- Em cũng hy vọng như vậy.
Qúy Phi nói một cách chán nản . Cô không hiểu sao mình đi tới đâu là có chuyện tới đó . Nhớ lại chuyện mình đã đánh Sang , cô nhắm tít mắt lại xấu hổ . không phải cô hối hận vì đã hung hăng , mà là xấu hổ với Trần Nghiêm . Thế nào anh cũng nghĩ cô hung dữ . Và rồi …
Khi cả hai lên đến hết cầu thang , thì gặp giám đốc Phú Hoàng đi tới . Thấy Qúy Phi , ông đứng lại :
- Sao rồi cô gái ? Công việc mới ổn định chưa ?
Qúy Phi trả lời với vẻ ủ dột :
- Dạ , con mới bắt đầu ạ.
- Thế đi đâu trên này vậy ?
Qúy Phi cắn môi làm thinh . Hạ Lan vội xen vô :
- Dạ , anh Nghiêm gọi lên gặp ảnh đó chú.
- Có chuyện gì à ?
- Dạ … Qúy Phi gặp rắc rối với thằng Sang , anh Nghiêm gọi lên giải quyết ạ.
Vốn rất chú ý đến Qúy Phi , nên chuyện gì của cô cũng làm giám đốc quan tâm . Ông bèn khoát tay :
- Vậy thì vào đây . Tôi cũng muốn biết chuyện gì xảy ra.
Ông đến đẩy cửa phòng Trần Nghiêm , bước vào . Hai cô gái đi theo . Trong phòng , Trần Nghiêm đang ngồi sau bàn viết . Sang ngồi về phía trước bàn . “Chắc là đã ton hót cầu viện rồi . Hèn !” Qúy Phi nghĩ thầm . Cô liếc anh ta một cái , rồi nguẩy đầu chỗ khác.
Cử chỉ của cô không lọt khỏi mắt mọi người . Sang nheo mắt nhìn cô , cười khẩy . Dáng điệu tự đắc của anh ta làm Hạ Lan cũng không nén nổi được cái nhìn bất mãn.
Thấy giám đốc bước vào , Trần Nghiêm đứng dậy , bước qua salon :
- Chú mới về sao không nghỉ ngơi một buổi ?
- Nghỉ ngơi gì chớ , tôi khỏe thế này.
Ông ra hiệu cho mọi người ngồi xuống rồi hỏi Trần Nghiêm :
- Chuyện gì vậy ?
- Dưới chỗ thu mua có xảy