
Mạnh
Tưởng nhìn bốn phía, “Em tới đây sao không gọi cho anh? Đã mấy năm rồi anh
không nghỉ phép, lần nào em cũng vậy, lại bỏ anh ở lại.” Nói xong, cúi người
nắm một nắm tuyết, dùng hai tay vo lại thành quả cầu nhỏ. Sau đó nhìn cô vẫn
ngây ngốc, anh mỉm cười, ném quả cầu tuyết về phía cô, “Em nói phải phạt em như
thế nào đây?”
Chung
Tình bị quả cầu tuyết ném trúng, hơi chấn động, giương mắt nhìn anh, giọng nói
đột nhiên trở nên suy yếu, “Sao anh lại biết em ở đây?” Cô không nói cho ai
biết, thậm chí cả bố mẹ cũng không biết cô đi đâu. Cô sợ có người tìm được cô,
nên đã cắt đứt mọi liên hệ, ngoài việc báo cho bố mẹ yên tâm. Mạnh Tưởng không
thể biết cô ở đâu được, nhưng sao anh lại đột nhiên xuất hiện ở đây?
Mạnh
Tưởng chậm rãi đi về phía cô, “Là anh hỏi em trước, em nên nói phải phạt em thế
nào đây?”
Chung
Tình lắc đầu, ngây người, “Không biết.” Cô vẫn ngẩn ngơ vì anh từ trên trời rơi
xuống, không ngờ anh lại xuất hiện ở đây.
Mạnh
Tưởng đến trước mặt cô, cầm máy ảnh trong tay cô, nhấn nút chụp, vừa chụp vừa
nói: “Lúc nào em cũng đột ngột rời đi, trốn đến nơi cách xa anh nhất. Nhưng anh
sẽ luôn có cách tìm được em, giống như bây giờ vậy.” Nói xong anh thả máy ảnh
xuống, nhìn thật sâu vào cô.
Khi anh
nhìn thấy những tấm ảnh của Chu Minh, ngoài việc đau lòng và khiếp sợ, anh còn
phẫn nộ đánh Chu Minh ngã xuống đất. Rốt cuộc anh đã hiểu tại sao Tiểu Tình lại
trốn tránh anh, cô sợ nếu đoạn quá khứ này bị phát hiện cô sẽ bị anh ghét bỏ.
Đúng, một người đàn ông bình thường sẽ phẫn nộ và ghét bỏ, nhưng không phải
anh! Sao anh lại có thể làm như vậy? Năm đó, anh luôn miệng nói người anh yêu
nhất là cô, nhưng khi cô rơi vào tình trạng khốn khổ tự tra tấn mình, anh lại
bị sự tức giận làm mờ mắt, không thể đối diện
với cô, hận cô không biết tự ái, hận cô kéo thiên sứ trong lòng anh vào địa
ngục. Đến mấy năm nay anh mới hiểu, nếu lúc ấy anh bao dung hơn một chút, có lẽ
sẽ nhận ra sự thống khổ trong lòng cô, có thể tìm được cách cứu cô ra. Nhưng
anh đã không làm vậy, anh cũng giống như những người khác, cảm thấy cô gieo gió
gặt bão, anh hận cô, rời khỏi cô, tiếp tục đẩy cô vào bóng đen mịt mờ.
Khi anh
nói lời chúc phúc cho cô và Chu Minh, anh đã thật sự buông tay, trong lòng cảm
thấy yên tâm. Cho dù Chung Tình không yêu anh, thì chỉ cần anh yêu cô là đủ.
Chờ đợi nhiều năm như vậy, đã thành thói quen giấu kín tình cảm trong lòng,
vụng trộm hoài niệm. Giống như lời một bài hát “Học cách nhân nhượng vì lợi ích
toàn cục là đã thành người lớn, học cách cười buông tay nghĩa là đã trưởng
thành….” Anh quyết định để cô hạnh phúc, người con gái khiến anh đau lòng một
đời này, anh không muốn nhìn thấy cô có dù chỉ một chút không hạnh phúc. Nếu
thứ cô muốn là sự bảo vệ của Chu Minh, anh sẽ an tĩnh chúc phúc, lặng yên nhìn
cô đi xa.
Nhưng
chỉ một khắc sau, Chu Minh lại dùng giọng điệu vô cùng hèn mọn nói với anh:
“Một người phụ nữ như vậy cậu còn cần sao?” Anh điên cuồng đánh Chu Minh. Chu
Minh có thể không yêu Chung Tình, nhưng tuyệt đối không được miệt thị cô. Đúng,
cô không đáng yêu, không thuần khiết, nhưng cô lại dùng phương thức tàn nhẫn
nhất để trừng phạt chính mình đã cướp đi tuổi thanh xuân của Chu Đồng. Trong
lòng anh, cô mãi mãi là một thiên sứ thuần khiết!
Anh gọi
điện cho Chung Tình, nhưng tắt máy. Anh đến Chung gia, Chung Bình và Tiêu Tố
Tâm lại kín miệng như bưng, không tiết lộ nửa tiếng về Chung Tình. Anh đau khổ
cầu xin, họ lại muốn anh đừng làm phiền cô nữa, bây giờ Chung Tình cần yên
tĩnh. Anh chỉ có thể đi tìm cô, nhưng mà, tất cả những người anh hỏi đều không
biết cô đang ở đâu.
Đang
lúc anh không biết xoay sở thế nào, anh lại nhìn thấy trên blog của cô có bài
viết mới.
Nhìn
tấm ảnh chụp núi Tuyết Sơn, trái tim rốt cuộc không thể giữ bình tĩnh nữa.
Nhưng Chung Tình không để lại vị trí chính xác, anh chỉ có thể tìm kiếm dấu vết
của cô qua những bức ảnh. Tên quán ăn nhanh, dấu hiệu đường phố, anh dùng baidu
tra; Rốt cuộc cũng xác định được cô đang ở trấn Vân Nam.
Anh sắp
xếp chuyện công ty, lập tức mua vé máy bay.
Anh
không biết cô ở khách sạn nào, đành phải tìm từng nơi, nhưng như vậy giống như
mò kim đáy bể. Anh nghĩ trong những bức ảnh của cô có rất nhiều ảnh chụp núi
Tuyết Sơn, nhất định cô sẽ lại đến Tuyết Sơn. Vì vậy, anh ở chân núi chờ cô.
Cuối
cùng, anh đã đợi được cô xuất hiện.
Mạnh
Tưởng tiến lên từng bước, nhẹ nhàng ôm lấy Chung Tình, đặt đầu cô ở hõm vai
mình. Người cô dính tuyết lạnh như băng, có hương thơm thản nhiên toát ra từ
tóc, sưởi ấm trái tim anh. Mạnh Tưởng chậm rãi siết chặt tay, ôm cô trong lòng.
Trái tim giống như con ngựa đang chạy chồm lên, nhưng anh chỉ muốn lẳng lặng ôm
cô, cảm nhận sự chân thật có cô trong vòng tay.
Rất lâu
sau, anh xoa xoa mặt cô, cúi đầu nói: “Tình Tình, đừng chạy nữa, anh thật sự
rất sợ một ngày nào đó sẽ không tìm thấy em.” Anh luôn sợ giây tiếp theo cô lại
biến mất, Tình Tình, bây giờ có thể đừng trốn nữa không? Anh dùng sức siết chặt
tay, cho đến khi cả người cô dính chặt vào ngự