
c mình, mới khiến anh có chút cảm
giác chân thật.
Chung
Tình chậm rãi mở mắt, hơi ngửa đầu, nhìn khuôn mặt gần trong gang tấc của anh.
Lông mi đen dày, chiếc mũi cao, còn cả đôi môi khêu gợi, khiến tầm mắt cô bắt
đầu trở nên mơ hồ. Cho tới bây giờ, cô mới xác định không phải mình đang nằm
mơ, không phải ảo giác. Da anh chạm vào mặt cô, trong cái lạnh giá lại ẩn chứa
ấm áp, anh là Mạnh Tưởng.
Mạnh
Tưởng thâm tình nhìn cô, “Em đã mất Chu Đồng, vì sao còn muốn trừng phạt chính
mình? Để cho những bi thương đó chấm dứt từ thời khắc này đi, chúng ta sẽ bắt
đầu lại một lần nữa, được không…..”
“Mạnh
Tưởng, anh thật ngốc.” Nước mắt tràn ra, cô kìm nén tiếng nức nở, trái tim phập
phồng. Ai coi thường cô cũng được, chỉ có anh, cô sợ nhất là nhìn thấy trong
mắt anh có một chút chán ghét. Cô đã không còn là Chung Tình trong lòng anh,
làm sao có thể hy vọng xa vời anh sẽ cần cô. Nhưng anh lại xuất hiện một lần
nữa, dùng ánh mắt thâm tình nói cho cô biết, anh vẫn cần, vẫn luôn luôn phải là
cô. Chung Tình khóc không thành tiếng, Mạnh Tưởng nhất định là đồ đại ngốc!
Mạnh
Tưởng chậm rãi hôn lên mắt cô, hôn lên nước mắt của cô, hôn lên nỗi bi thương
của cô, nhẹ nhàng nói bên tai cô, “Xin lỗi, anh không quên được em, Xin lỗi,
anh yêu em; Cả đời này, chỉ cần một người là em.”
Giọng
nói dịu dàng ấy khiến mọi sự phòng bị trong lòng Chung Tình đều biến mất, cô
dùng sức ôm cổ anh, để tất cả nước mắt chảy vào lòng anh. Cô thì thầm gọi, Mạnh
Tưởng, Mạnh Tưởng của em….
Nếu anh
có thể lựa chọn, anh thật sự không muốn đợi nữa, nhưng anh không thể; Nếu anh
có thể quên đi, anh thật sự không muốn đau khổ, nhưng anh lại không quên được;
Từ rất lâu trước kia, trong lòng anh đã in sâu hình bóng của Chung Tình, cả một
đời.
Cẩn
thận
Chung
Tình từng vô số lần tưởng tượng, nếu có một ngày cô và Mạnh Tưởng có thể trở
lại như xưa, vậy sẽ thế nào? Cô nghĩ tới rất nhiều tình huống mở đầu, nhưng
chưa lần nào nghĩ đến kết thúc, vì sẽ không bao giờ có kết thúc. Cô không dám
nghĩ, vì chỉ cần nghĩ tới, sự áy náy sẽ trào ra, cô còn xứng với anh sao? Rất
nhiều lần, khi cô mở mắt tỉnh dậy từ trong mộng, trần nhà đen ngòm sẽ nhắc cho
cô nhớ, đó chỉ là một giấc mộng xa vời. Cô chỉ có thể nhìn vào ánh sáng mờ nhạt
trên đầu giường, khẽ cười khổ, cô thật sự không xứng.
Nhưng
giờ phút này, ngồi trong căn nhà bị bao phủ bởi một tầng khói mỏng, cô tự hỏi
đây thật sự không phải chỉ là một giấc mộng? Anh ưu nhã ngồi ở đối diện, toàn
thân được bao quanh trong làn khói nhàn nhạt, động tác chậm chạp. Một chất lỏng
màu xanh biếc chảy từ bình vào chén, phát ra âm thanh khe khẽ. Sau đó, làn khói
nhẹ nhàng bay lên, gương mặt anh càng trở nên mơ hồ.
Ngoài
tiếng nước chảy, trong nhà vô cùng yên tĩnh, cô nghe thấy cả hơi thở của mình,
phảng phất như không phải từ mũi mà là từ trong lòng phát ra. Cô có thể cảm
nhận được tiếng trái tim đập mạnh trong lồng ngực.
“Tình
Tình.” Một giọng nói dịu dàng vang lên, mắt cô đột nhiên mở lớn khi nhìn thấy
bàn tay anh vươn qua.
Mạnh
Tưởng đưa chiếc chén nhỏ tới trước mặt cô, trong chén vẫn tỏa ra khói trắng
nhạt màu.
Khóe
miệng Chung Tình khẽ nhúc nhích, đưa tay nhận lấy. Cái chén quá nhỏ, đầu ngón
tay chạm vào nhau, tay cô lạnh như băng, tay anh ấm áp. Sự ấm áp ấy từ ngón tay
truyền vào tận trong tim, mắt khẽ hạ xuống, đây là nhiệt độ của ché không phải
của anh, nhưng trái tim đột nhiên cảm thấy ê ẩm, phảng phất nóng lên.
Cô cầm
chén trà, nhẹ nhàng nhấp một ngụm, vị ngọt của trà tràn vào khoang miệng, dường
như còn có một vị khác.
Còn anh
chỉ lẳng lặng nhìn cô qua làn khói mỏng.
Tóc cô
rất dài, trong trí nhớ của anh thì nó vẫn còn cách eo một khoảng, giờ đã dài
qua eo. Khuôn mặt trong sáng, có vẻ điềm tĩnh. Có lẽ, trốn đến đây, cô đã có
thể quên hết tất cả những chuyện không vui, khí sắc cũng tốt hơn rất nhiều, hai
gò má ửng hồng. Anh vui mừng nhấp nháy mắt, anh thích bộ dáng cô bây giờ, cô đã
có thể bỏ qua quá khứ.
Cô để
chén xuống, nhẹ giọng mở miệng, “Mạnh Tưởng….”
Anh mỉm
cười, im lặng nhìn cô.
Cô đột
nhiên không biết nói gì, có quá nhiều điều muốn nói, nhưng lúc muốn nói lại
không có dũng khí. Chỉ có thể nhìn thẳng vào anh.
Anh
chậm rãi mỉm cười, ánh mắt trở nên dịu dàng, “Đừng vội, chúng ta có thời gian
cả đời từ từ nói.” Sự chờ đợi đã rèn luyện cho anh tính nhẫn nại, cô đã ở bên
cạnh anh, anh không vội.
Chung
Tình nhìn nụ cười của anh, bình tĩnh thong dong, phảng phất như đã biết cô muốn
nói gì. Đây là một Mạnh Tưởng cô không hề quen thuộc, thâm trầm đến mức khó
đoán biết.
Tay anh
vươn qua bàn, nhẹ nhàng cầm tay cô, nhiệt độ từ lòng bàn tay anh truyền thẳng
vào tim, khiến cô khẽ run lên. Anh nắm tay cô, vuốt nhẹ, giống như đang đùa
giỡn.
Cô bị
động tác làm cho bối rối, cô do dự, có nên rút tay về không? Nhưng trong lòng
lại không muốn buông ra, không thể từ bỏ nhiệt độ từ bàn tay anh.
Mạnh
Tưởng lên tiếng, “Còn muốn chơi bao lâu nữa?” Cô muốn tiếp tục ở lại, anh sẽ ở
lại làm bạn với cô, nhưng cần phải sắp xếp chút chuyện ở công ty.
Ch