
nghị.
Chung
Bình và Tiêu Tố Tâm thật lâu không trả lời, chỉ im lặng nhìn Mạnh Tưởng.
Chung
Tình và Mạnh Tưởng liếc mắt nhìn nhau, mỉm cười nói, “Bố mẹ, mong bố mẹ ủng hộ
bọn con.”
Tiêu Tố
Tâm dồn dập nói, “Tiểu Tình, con không phải là vì… vì việc kia, nên vội vàng
quyết định chứ?” Bà không biết Mạnh Tưởng có biết quá khứ của Tiểu Tình không,
giữa họ không phải có rất nhiều vấn đề sao? Thậm chí trong khoảng thời gian
Chung Tình về nước, cô và Mạnh Tưởng cũng chỉ là bạn bè bình thường, sao lại
đột nhiên nói muốn ở bên nhau?
Chung
Bình nhẹ giọng ngăn lại, “Tố Tâm.”
Mạnh
Tưởng vừa định lên tiếng, Chung Tình đã kéo tay anh, “Quyết định của con không
phải là do nhất thời, bọn con cũng không còn trẻ nữa, không muốn lãng phí thời
gian chờ đợi.” Nói xong, mỉm cười nhìn Mạnh Tưởng. Mạnh Tưởng cười nhẹ, nắm tay
cô chặt hơn.
Chung
Bình nhìn hai đứa trẻ, dù trong lòng có bao nhiêu nghi ngờ, giờ phút này cũng
chỉ có thể kiềm chế. Tiêu Tố Tâm vẫn muốn nói cái gì, Chung Bình ngăn bà lại,
chậm rãi lên tiếng, “Mạnh Tưởng, nếu Tiểu Tình muốn ở bên cạnh con, bố mẹ không
phản đối. Nhưng bố hy vọng con có thể bảo vệ, chăm sóc cho nó.” Đây là cuộc nói
chuyện giữa đàn ông với
Mạnh
Tưởng trịnh trọng gật đầu, “Con sẽ không bao giờ để cô ấy chịu bất kỳ thương
tổn nào, con đảm bảo.”
Chung
Bình đánh giá Mạnh Tưởng, ánh mắt anh không hề né tránh, vẻ mặt thong dong bình
tĩnh, dường như lời hứa này là bí mật từ tận sâu trong lòng, giờ đây rốt cuộc
cũng có thể công khai.
Chung
Bình nhìn về phía Chung Tình, trên mặt cô vẫn là nụ cười thản nhiên, trong mắt
ánh lên sự bình thản đã lâu không thấy. Ở bên cạnh Mạnh Tưởng, cô đã có thể thả
lỏng.
Rốt
cuộc Chung Bình gật đầu, “Tiểu Tình, chỉ cần con vui vẻ, bố mẹ cũng an tâm.”
Tiêu Tố Tâm nhìn chồng, tay nắm chặt, Chung Bình nắm tay bà, không hề buông
tay.
Thái độ
của bố mẹ làm Chung Tình thở phào nhẹ nhõm, cô biết gần đây có nhiều biến cố.
Lúc trên máy bay, cô bắt đầu thấp thỏm lo lắng, khi bố mẹ thấy họ cùng xuất
hiện sẽ phản ứng như thế nào. May mà mọi người đều bình tĩnh.
Cô đưa
Mạnh Tưởng xuống dưới lầu, Mạnh Tưởng cầm tay cô, vẫn không muốn buông ra.
Chung
Tình tiễn anh đến cửa tiểu khu, mới nhẹ nhàng nói, “Anh về sớm một chút, ngày
mai còn có việc ở công ty nữa.” Mạnh Tưởng hẹn bố mẹ tối mai đến nhà cô ăn cơm,
muốn chính thức công khai quan hệ của họ.
Mạnh
Tưởng nhìn cô, ánh mắt dịu dàng, không thể rời đi. Cuối cùng đã không cần phải
ngắm cô qua video, lưu luyến má núm đồng tiền của cô, nhớ thương mùi hương của
cô, bây giờ đã có thể trực tiếp cảm nhận nhiệt độ cơ thể cô, anh muốn lập tức
lấp đầy nỗi tương tư suốt mười năm. Nhưng không được, anh vẫn phải về, đã có
thể dắt tay cô, sau này có thể hôn cô đến lúc trời sáng. Anh không thể gấp, anh
nguyện ý chờ đợi hạnh phúc sau
Chung
Tình bị anh nhìn đến nỗi gương mặt ửng đỏ, nhịn không được ho nhẹ hai tiếng,
định thúc giục anh rời đi.
Tay anh
đột nhiên thu lại, kéo cô vào ngực, dùng sức ôm chặt lấy cô.
Chung
Tình bị hơi thở ấm áp của anh vây quanh, lại bắt đầu cảm thấy choáng váng,
không muốn buông ra. Mới mấy ngày sống chung, cô lại không thể rời xa anh như
vậy, khiến cô cũng cảm thấy sợ.
“Tình
Tình, Tình Tình…” Hơi ấm từ môi anh phả vào tai cô, tê tê.
Đến khi
xe anh gào thét rời đi, giọng nói của anh vẫn quanh quẩn bên tai, trái tim đập
mạnh, chỉ vì anh mà đập, cô vẫn là Tình Tình của anh.
Chấp
nhất cả đời
Buổi
tối ngày thứ hai, khi hai nhà Chung Mạnh tề tụ, tất cả sự chú ý của mọi người
đều đặt trên người Mạnh Tưởng và Chung Tình.
Hai
người vô cùng bình tĩnh, khóe miệng thủy chung là nụ cười nhàn nhạt, thỉnh
thoảng ánh mắt nhìn nhau dịu dàng. Trong lòng mọi người tuy nghi ngờ, nhưng
phối hợp không hỏi nhiều, vui mừng hưởng thụ thời khắc gặp nhau.
“Tiểu
Tình, nghe nói con đến Vân Nam chơi một chuyến, cảm giác thế nào?” Lộ Hiểu Vụ
vẫn rất quan tâm Chung Tình.
Chung
Tình cười yếu ớt nói, “Rất thoải mái ạ, con còn không muốn về nữa.” Đây là lời
nói thật tâm, dãy núi Tuyết Sơn quả thật có thể khiến mọi phiền não đều biến
mất. Nếu không phải vì Mạnh Tưởng, nghĩ đến a trong tim lại ấm áp, anh còn tinh
khiết hơn cả Tuyết Sơn.
Mạnh
Tưởng nhìn Chung Tình, chậm rãi nói, “Con cũng suýt nữa đã không muốn trở về.”
Chỉ cần nơi nào có cô, anh sẽ nguyện ý đi theo.
Mọi
người nhìn họ, cũng cảm thấy hơi rung động. Trên mặt hai người không lộ ra quá
nhiều tâm tình, mọi thứ đều có vẻ bình thường, nhưng tất cả mọi người lại cảm
nhận được giữa họ có một sự mập mờ không thể che dấu, giống như hai luồng khí
chảy hội tụ với nhau, không nhìn không chạm được, nhưng lại đi thẳng vào tim.
Ánh mắt họ có vẻ nhu hòa như thường, nhưng trong mắt lại không thể tìm thấy
hình bóng những người khác nữa.
Chung
Duệ là người không chịu nổi đầu tiên, ho nhẹ mấy tiếng phá vỡ sự trầm mặc trên
bàn, cười hài hước, “Anh Tưởng, anh không thể học chị em được, anh là ông chủ
mà nghỉ việc thì công nhân viên chẳng phải sẽ loạn sao?”
Mạnh
Tưởng đảo mắt nhìn về phía Chung Duệ, “Vì vậy nên chị của