
Cảnh Hòa hiển nhiên không hài lòng với sự khô khan
và bộ dạng cứng đơ của nàng, đôi lông mày sắc như dao khẽ nhíu lại, lạnh lùng
nói: “Thả lỏng đi, nàng làm đau bản vương rồi.”
Nghe thấy thế Mi Lâm muốn lên tiếng chửi bới, nhưng thực tế
chỉ biết mím chặt môi, run rẩy. Nàng gắng thích ứng với sự tồn tại của thứ cứng
đơ và nóng bỏng kia, mãi đến khi những đầu ngón tay nắm chặt lại trong lòng bàn
tay, cơ thể mới hơi thả lỏng ra được một chút.
Mộ Dung Cảnh Hòa lập tức có phản ứng, thẳng eo lên, rồi tiếp
tục tiến vào thêm vài lần, sau đó chẳng cần biết gì nữa mà tới tấp lao đến.
Mi Lâm bị ánh đèn chói mắt và những ngón tay không ngừng sờ
soạng trên ngực mình đánh thức, nàng vẫn chưa kịp hiểu ra mình đang ở đâu, cảm
giác đau rát như lửa đốt ở hạ thể đã đi trước một bước mà ùa đến, nháy mắt quét
sạch mớ hỗn độn trong đầu nàng. Võ công của nàng vừa bị phế, cơ thể còn yếu hơn
so với người bình thường, cộng thêm việc đi lại vất vả nhiều ngày, trong cơ thể
còn chứa chất độc, nên vừa mới đi được nửa đường đã ngất đi.
“Được sủng ái mà không biết hưởng.” Giọng nói hời hợt của Mộ
Dung Cảnh Hòa bất ngờ vang lên bên tai, làm cho nàng giật thót người, thầm nghĩ
mình sao lại khiến hắn ta phật ý rồi. Đợi đến lúc lấy lại chút sức lực mở mắt
ra mới phát hiện không phải hắn ta đang nói với mình.
Chiếc đèn trong trướng chiếu rọi, rõ ràng vẫn là nửa đêm. Mộ
Dung Cảnh Hòa một tay chống đầu nằm bên cạnh nàng, y phục cởi một nửa, có thể
nhìn thấy cơ bắp hiện lên bên dưới lớp da trơn sáng căng mịn, nhưng không nhiều
thớ thịt thừa như nàng tưởng tượng, chỉ có điều sắc da xanh xao giống như sắc mặt,
có nét không bình thường.
Lúc này hắn ta đang nhắm hờ đôi mắt xếch dài như chẳng bao
giờ mở ra ấy, nửa cười nửa không nhìn ra phía ngoài trướng, bàn tay còn lại vẫn
di chuyển trên bộ ngực trần của nàng.
Mi Lâm cố gắng ép mình không đẩy bàn tay hắn ta, quay đầu
nhìn ra ngoài.
Xuyên qua khoảng không trong trướng, nàng nhìn thấy A Đại
đang quỳ ở đó, mái tóc dài xõa ra, sắc mặt tái mét, nhưng vẫn thẳng lưng một
cách ngang bướng. Phía sau nàng ta là hai gã cấm vệ quân.
Cơ thể hơi cứng lại, Mi Lâm khẽ xoay người, đồng thời với
tay ra xung quanh, tìm xem có thứ gì để phủ lên cơ thể mình không.
Phát giác nàng đã tỉnh, Mộ Dung Cảnh Hòa khẽ cúi xuống, sau
đó ánh mắt lại quay trở về phía A Đại mà trong ánh mắt nàng ta hoàn toàn là sự
khinh miệt. Hắn không hề tức giận, ngược lại còn cười, nói ra những lời vô cùng
lạnh lùng.
“Tát vào mồm, cho nàng ta biết thân phận của mình.”
Trong lúc nói, hắn lại trở mình, đè lên người Mi Lâm. Mi Lâm
khẽ kêu lên một tiếng, cảm thấy vết thương vẫn chưa kịp lành một lần nữa bị rạch
ra, bàn tay lại bất giác ôm chặt lấy gã đàn ông đang nằm trên người, tránh cho
cơ thể hoàn toàn không mặc gì của mình lọt vào tầm mắt những kẻ khác.
Sau câu trả lời, tiếng bạt tai đanh giòn vang lên trong trướng,
liên tiếp từng cái một.
“Vẫn là nàng biết nghe lời.” Mộ Dung Cảnh Hòa ghé sát vào
bên tai Mi Lâm, hơi thở ấm nóng phả đến, khiến nàng bất giác rùng mình.
Nàng muốn tiện thể nói vài câu gì đó hùa theo, nhưng cảm thấy
cổ họng khô khốc, không nói được gì, đành khẽ nhếch môi, cố gắng lộ ra một nụ
cười mà bản thân cho là dịu dàng nhất. Nhắm mắt lại, trong đầu hiện lên một
cành hoa lê, vết thương lòng đau rát mới dần dần dịu đi.
Không biết sau bao lâu, trong cơn mơ màng, tên đàn ông kia
cuối cùng cũng rời khỏi cơ thể nàng, âm thanh bên tai cũng ngừng lại, từ đầu chí
cuối không nghe thấy một tiếng van nài nào của A Đại.
Mộ Dung Cảnh Hòa nhìn A Đại khóe miệng rớm máu nhưng vẫn ngẩng
cao đầu nhìn thẳng về phía hắn, đôi mắt đen hiện lên một sắc khác thường, khóe
miệng lạnh lùng cười nói: “Sao rồi, vẫn không phục à?”
A Đại không nói gì, vẻ khinh thường trong đôi mắt xinh đẹp
càng đậm hơn.
Mộ Dung Cảnh Hòa khẽ vuốt vuốt lông mày, không nói gì nữa,
xua tay, hờ hững nói: “Mang ra ngoài đi, coi như thưởng cho các ngươi.” Ý tứ
không thể rõ ràng hơn, chính là muốn tặng nàng ta cho các cấm vệ quân trong cả
doanh trại.
“Không!!!” Nhìn ánh mắt hoan hỉ của hai gã đàn ông đang túm
chặt lấy mình, định quỳ xuống tạ ơn, phòng tuyến tâm lí cuối cùng trong lòng A
Đại lúc này bị phá vỡ, hét lên một tiếng.
Tiếng kêu bi thương thống khổ ấy lọt thẳng vào tai Mi Lâm,
khiến nàng không nhịn được ho lên vài tiếng, mở mắt ra, vừa lúc nhìn thấy ý cười
trong đôi mắt đắc thắng của Mộ Dung Cảnh Hòa.
A Đại cuối cùng cũng chịu khuất phục. Nàng nghĩ. Điều kỳ lạ
là, về điểm này, nàng không hề cảm thấy bất ngờ, cứ như ngay từ khi bắt đầu đã
biết được kết quả sẽ là như vậy.
Sau này nàng mới biết, thì ra trong đêm đó, A Đại từng có ý
trốn đi.
Ngày hôm sau khi trời còn chưa sáng, Mi Lâm đã bị đánh thức.
Mộ Dung Cảnh Hòa vừa để mặc cho cận thị chỉnh đốn trang phục, vừa dùng chân đá
đá vào người nàng, mãi cho đến khi nàng mở mắt mới thôi.
“Dậy đi, hôm nay cho phép nàng đi săn cùng ta.” Khi nói những
lời này, hắn làm ra bộ dạng hào phóng ban ơn.
Mắt Mi Lâm vẫn còn cay xè, nghe những lời ấy có chút mơ