Mộng Hoa Xuân

Mộng Hoa Xuân

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 323162

Bình chọn: 7.00/10/316 lượt.

khác. Không biết là

do tính cách vốn có hay vì không hài lòng với sự trao đổi này. Mi Lâm âm thầm

quan sát nàng ta, nhận thấy dung mạo không có điểm gì đặc biệt, tuy xinh đẹp

nhưng không đến mức hơn cô gái lúc trước. Nói một cách công bằng, nàng thậm chí

còn cảm thấy mũi của nàng ta có phần hơi nhọn, khiến cho người khác cảm thấy

không thoải mái.

Điều kỳ lạ là, Mộ Dung Cảnh Hòa chẳng những không hề để ý đến

sự vô lễ của nàng ta, ngược lại còn rất thân thiết trêu đùa cho nàng ta mở miệng,

rồi bị trừng mắt nhìn lại vẫn cười không hề tức giận, Mi Lâm nhìn thấy mà có cảm

giác cằm suýt chút nữa thì rụng xuống.

Đê tiện, trong lòng nàng thầm nghĩ, khóe môi vẫn nở một nụ

cười nhỏ nhẹ, chuốc từng cốc rượu một. Tâm trạng lo lắng trong lòng cuối cùng

cũng được gỡ bỏ, nhìn bộ dạng dung túng của hắn với cô gái kia, nàng biết đêm

nay có lẽ mình không cần phải ngủ cùng hắn rồi.

onHHHh

Từ những câu trả lời nhát gừng của cô gái, Mi Lâm biết được

nàng ta tên A Đại, nhưng từ đầu đến cuối, Mộ Dung Cảnh Hòa không hề hỏi tên Mi

Lâm.

Tiệc tan. Hai cô gái cùng Mộ Dung Cảnh Hòa trở về trướng.

“Nàng đợi ở đây.” Bên ngoài trướng, Mộ Dung Cảnh Hòa nói câu

đầu tiên với Mi Lâm, ánh mắt vẫn tít lại nhìn về phía A Đại, ý tứ trong đó chẳng

cần nói cũng hiểu.

Mi Lâm đáp lại một tiếng, dừng bước, trong lòng thở phào nhẹ

nhõm. Tuy ban đêm lạnh buốt, nhưng vẫn còn tốt hơn bị tên khốn nạn háo sắc kia

đè dưới thân mình.

Nhưng tiếng thở phào ấy của nàng vẫn còn chưa trút hết, sự

tình lập tức có biến. Vào đúng lúc Mộ Dung Cảnh Hòa đưa tay ra kéo lấy A Đại mà

suốt đường đi lúc nào cũng giữ khoảng cách nhất định với hắn, nàng ta bất ngờ

dùng một con dao không biết lấy từ đâu ra đặt trước ngực mình.

“Nếu dám chạm vào ta, ta sẽ chết trước mặt ngươi.” Giọng

nàng ta rất nghiêm túc, trong ánh mắt hiện lên vẻ đau khổ tuyệt vọng.

Mi Lâm ngớ người, hết nhìn đôi mắt ngập tràn sự kiên định của

cô gái lại nhìn xuống con dao, lúc này mới phát hiện ra đó là con dao cắt thịt

nướng dùng trong bữa tiệc khi nãy, không ngờ đã bị cô nàng bí mật giấu đi, xem

ra mục đích là để ứng phó với lúc này. Nàng khẽ kêu khổ trong lòng, dự cảm sự

việc sẽ phát triển theo hướng mà bản thân không hề mong muốn.

Quả nhiên, Mộ Dung Cảnh Hòa chỉ hơi cảm thấy bất ngờ, sau đó

khẽ bật cười một tiếng, cũng không miễn cưỡng, xua xua tay nói: “Thế thì nàng đứng

ở ngoài này.” Nói đoạn, quay sang Mi Lâm, cười một tiếng hỏi: “Có cần ta cho

nàng mượn một con dao khác không?”

Tuy hắn ta cười nhưng Mi Lâm có thể nhìn ra trong đôi mắt

kia không hề có ý cợt nhả, lòng bất giác run bắn lên, vội vã chủ động sà vào

lòng hắn, mỉm cười nói: “Nô tì đã là người của điện hạ, hiển nhiên sẽ làm theo

ý điện hạ.” Ý tứ mập mờ ám muội, tuy không trực tiếp từ chối đề nghị chẳng có ý

tốt đẹp gì của hắn, nhưng cũng không khiến cho người nghe hiểu nhầm ý câu nói.

Mi Lâm không cho rằng mình được chiều chuộng như A Đại, tuy

chưa biết sự chiều chuộng đó là gì, nhưng cũng không ngốc nghếch đến mức đi

thăm dò điều đó. Hoặc có thể nói, nàng hoàn toàn không thể hiểu việc dùng sinh

mệnh của bản thân để đi uy hiếp người khác. Đối với những gã đàn ông coi bọn họ

như những món đồ chơi này, sinh mệnh của họ thì có đáng gì đâu.

Sự thức thời của nàng rõ ràng có hiệu quả, Mộ Dung Cảnh Hòa

khẽ mỉm cười, cúi xuống bế ngang người nàng bước vào trong trướng.

Nụ cười ấy không hề có hàm ý gì, nó nhạt nhẽo hơn mức mà con

người này nên có, Mi Lâm chợt cảm thấy hoảng loạn, nghĩ đến ánh mắt không hề cười

đùa của hắn ta cộng với nỗi lo lắng của bản thân về điều đó, trong lòng bất ngờ

trở nên cảnh giác.

Chỉ sợ con người này không hề dung tục nông cạn như những gì

hắn ta thể hiện ra ngoài. Vừa nghĩ đến điều đó, nàng đã bị kéo ra, ngã vật xuống

chiếc thảm dày. Ngay sau đó, gã đàn ông đè lên người nàng.

Mùi rượu nồng nặc lẫn với hơi thở đàn ông lạ lẫm bao trùm

không gian, Mi Lâm cuối cùng cũng bắt đầu cảm thấy bất an sợ hãi với việc sắp sửa

diễn ra. Không phải nàng chưa từng chứng kiến chuyện nam nữ, ngày trước khi còn

ở nơi tối tăm ấy, những tên giáo quan mượn cớ công việc đã đùa nghịch với không

biết bao nhiêu thiếu niên nam nữ trong số bọn nàng. Nàng có thể thoát được,

nghe nói đó là do nàng có bà mẹ mang một thứ bệnh lạ trong người, trong ánh mắt

những người đó, dòng máu chảy trong người nàng không sạch sẽ. Đối với việc này

nàng không có ấn tượng gì lắm, nhưng bộ dạng đau đớn của những cô gái cùng

phòng đã in sâu trong tâm trí nàng, lúc này bất giác nhớ lại, trong lòng không

khỏi sợ hãi.

Sợ khi lâm trận sẽ gây ra điều gì đó có thể khiến bản thân

phải mất mạng, đôi bàn tay đầy mồ hôi của nàng túm chặt lấy tấm thảm dưới thân

mình, đầu nghiêng sang một bên, nụ cười ở khóe môi đã trở nên cứng đơ từ lâu.

Thực tế cho thấy, Mộ Dung Cảnh Hòa cũng chẳng phải là kẻ biết

thương hoa tiếc ngọc gì, thậm chí đến màn dạo đầu cũng chẳng có, lập tức chiếm

lấy người con gái dưới thân mình. Mi Lâm đau đớn kêu lên một tiếng, toàn thân

co chặt lại, trên trán túa ra những giọt mồ hôi.

Mộ Dung


XtGem Forum catalog