
m ơn những người đã luôn ở bên cô, dìu cô bước qua những đường
hầm tăm tối nhất của cuộc đời, để cô được một lần nữa nhìn thấy ánh sáng rực rỡ.
“Tim”, Tuyết Nhung dừng bước bên cạnh một khóm hoa tỏa
hương thơm ngát, say đắm lòng người. Trong màn đêm, Tim ngạc nhiên quay
đầu lại hỏi: “Gì vậy?”
“Cảm ơn anh đã là bạn của em! Bây giờ em
kéo tặng anh một khúc nhạc nhé!” Nói đoạn, cô liền đặt hộp đàn trên vai
xuống đất, lấy đàn ra kẹp vào giữa vai và cằm: “Bây giờ, anh không còn
là bạn diễn của em nữa, mà là một người vô tư và cao thượng, đáng được
nghe một bản nhạc biểu diễn riêng cho mình”.
Tim ngồi xuống một
tảng đá đặt trước khóm hoa. Lúc này chỉ còn lại màn đêm yên tĩnh. Hương
hoa tràn ngập khắp không gian, hòa trong tiếng đàn du dương trầm bổng:
Tiếng đàn của em
Vượt qua màn đêm
Nhẹ nhàng bay đến bên anh
Bên gốc cây bình yên
Người yêu ơi em đang đợi anh
Ánh trăng sáng trong chiếu rọi khắp không gian
Những ngọn cây đang than thở
Những ngọn cây đang than thở
Sẽ chẳng có ai đợi chúng ta
...
Mắt Tim ngấn lệ. Trong màn đêm huyền ảo ngào ngạt hương hoa, hình ảnh người con gái kéo đàn vĩ cầm thật xinh đẹp biết bao, lộng lẫy biết bao. Cô ấy là cô gái đáng được đàn ông trên toàn thế giới này yêu thương và trân
trọng. Từ lần đầu tiên nhìn thấy cô ấy trong phòng tập đàn của khoa
nhạc, cô ấy vẫn luôn ở trong trái tim anh. Thời gian trôi qua, ấn tượng
về cô mỗi ngày một khắc sâu trong anh. Lúc vừa mới bắt đầu, anh cũng
không hiểu tình cảm mà mình dành cho Tuyết Nhung là gì? Là bạn diễn? Là
bạn? Hay là huynh trưởng? Nói tóm lại, anh không hiểu tại sao mình luôn
thích ở bên cô. Cho dù cô đã có Lancer, có Ngô Vũ và có rất nhiều vệ
tinh xung quanh, nhưng anh vẫn cố chấp, vẫn âm thầm gắn bó với cô như
hình với bóng với danh nghĩa một người bạn diễn, một người bạn thân.
Khi gần ba mươi tuổi, Tim đã gặp rất nhiều phụ nữ, cũng đã yêu không biết
bao nhiêu lần, trong số đó có cả các cô gái người Mĩ, Ấn Độ, Trung Quốc, nhưng Tuyết Nhung không hề giống họ. Vẻ đẹp bề ngoài của phụ nữ có thể
dùng mắt để nhìn, dùng ngũ quan bình thường của một người đàn ông để cảm nhận. Nhưng vẻ đẹp đặc biệt của Tuyết Nhung không thể nhìn thấy và cảm
nhận bằng mắt mũi và ngũ quan thông thường, mà chỉ có những người đàn
ông có tâm hồn đồng điệu mới cảm nhận được và biết trân trọng vẻ đẹp đó. Nhìn cô ấy từ một cô gái bé nhỏ kéo vĩ cầm, trải qua những đau đớn của
cuộc đời mới có được ngày hôm nay, lòng Tim bỗng rạo rực. Anh không muốn tiếp tục kìm nén tình cảm của mình nữa. Anh không muốn tiếp tục chỉ là
bạn diễn trong cuộc đời cô, cũng không muốn bận tâm đến những suy nghĩ
của Ngô Vũ. Anh muốn ngắm nhìn cô, cầm tay cô cùng đi hết cuộc đời này.
Một cơn gió nhẹ nhàng thổi qua, làm lay động những khóm hoa trước mặt. Phía xa xa, lá cây xào xạc, đất trời dường như đang trút tiếng thở dài.
Sau khi Tuyết Nhung kéo xong bản nhạc, Tim vẫn ngồi im bất động, ánh mắt
nhìn về phía xa xăm. Cô đi đến bên, cúi người gọi anh thật khẽ: “Tim.”
Nhưng Tim vẫn nhìn ra xa, dường như không nghe thấy tiếng gọi của cô.
“Tim, chúng ta đi thôi.” Tuyết Nhung lại khe khẽ nói.
“Tối nay cho anh nắm tay em bước đi được không?”
Tuyết Nhung không chút do dự, chìa tay về phía Tim. Dưới ánh trăng huyền ảo,
hai người dắt tay nhau đi đến bãi đỗ xe. Đó là buổi tối đáng nhớ nhất mà Tim đã từng trải qua. Anh được nắm tay một người con gái xinh đẹp, được cảm nhận niềm hạnh phúc từ bàn tay của mình. Anh thấy trái tim mình tối nay cũng giống như một cung đàn, và mỗi bước chân họ đi là một nốt nhạc đẹp đẽ nhất đang được tấu lên. Thực sự, anh ước ao sẽ mãi mãi được cùng Tuyết Nhung sánh bước bên nhau như thế này. Đến ngày hôm nay, Ngô Vũ mới thấm thía hết hàm nghĩa sâu sắc của câu thành ngữ “trước sau như một”. Trước đây khi ở bên Nam Nam, để thay đổi hình ảnh “đàn ông Trung
Quốc thô kệch” của mình, anh đã làm biết bao nhiêu chuyện lãng mạn mà
một người “đàn ông Trung Quốc thô kệch” không bao giờ làm được cho Nam
Nam như tặng hoa, tặng dây chuyền, đem đến những niềm vui nho nhỏ bất
ngờ, nói những lời ngọt ngào mà các cô gái vẫn thích nghe. Anh còn nhớ
mình đã từng than thở, nếu có thể được làm lại cuộc đời này, anh sẽ dùng cách lãng mạn này để theo đuổi Tuyết Nhung, để giành trọn trái tim của
cô ấy. Thậm chí anh còn tin mình sẽ làm tốt hơn cả Lancer. Nhưng bây
giờ, khi cuộc đời đã cho anh thêm một cơ hội nữa để làm lại, anh phải
làm gì co cô gái mà mình yêu nhất trên đời đây? Ngô Vũ đi vào cửa hàng
hoa quen thuộc. Bà chủ hàng hoa nhiệt tình giới thiệu cho anh ý nghĩa
của những bó hoa vừa xinh đẹp vừa lãng mạn. Anh cẩn thận lật từng bó hoa ra ngắm nghía, nhưng trong đầu lại không tưởng tượng được khuôn mặt của Tuyết Nhung khi nhận được hoa của anh. Trước những bông hoa rực rỡ đua
sắc, tâm trạng Ngô Vũ rối bời, thực sự anh không biết nên làm gì, cuối
cùng đành tay không rời khỏi hàng hoa. Cũng giống như vậy, khi đứng
trước cửa hiệu trang sức, trước cửa tiệm sô-cô-la hay những nơi đã từng
giúp Ngô Vũ phát huy được hết trí tưởng tượng lãng m