
.
“Tôi cảm thấy lần quảng cáo này có thể xin chủ tịch tập đoàn Khải Thụy, tổng giám đốc, phó tổng giám đốc xuất
hiện trên màn hình, thiết kế một buổi nói chuyện về tinh thần văn hóa
công ty.” Nhóm thiết kế sư đưa ra đề án.
Anh vừa nghe, lộ ra dáng vẻ
thoải mái mê người: “Trên thực tế, tôi cũng có một ý tưởng, tôi nghĩ sẽ
dùng một bé trai tưởng tượng cha mình là công nhân của công ty trở thành một tay lái tiên phong dũng cảm, mang theo biểu tượng của tập đoàn Khải Thụy, thông qua tinh thần quật cường của cha ở trong cuộc thi, tượng
trưng cho con đường gây dựng sự nghiệp của công ty, sau đó cuối cùng
dùng tiếng côn trùng kêu ban đêm và thành phố say ngủ bảy ra màn đêm ở
tập đoàn Khải Thụy.”
“Tổng giám đốc Hạ, thông qua việc bé trai sùng
bái cha mình để làm hiện lên hình ảnh của tập đoàn, idea của anh thật
tuyệt vời!” Trong phòng hội nghị, truyền đến tiếng vỗ tay nhiệt liệt cực bội phục.
“Khụ, đừng vuốt đuôi ngựa, không phải idea tôi tốt, là tôi dụng tâm dùng não suy nghĩ!” Anh dùng giọng điệu thoải mái khôi hài
cảnh cáo nhân viên, “Tôi hy vọng lần quay chụp này có thể tạo ra sáng ý, sau đó tạo ra tinh thần thể hiện sáng ý, mọi người cũng xuất ra bản
lãnh của mình, đừng luôn lười động não, lại làm cho tôi thất vọng, tôi
sẽ bắt từng người khai đao!” Rất nhiều người thỉnh thoảng lén lười là
chuyện thường tình, nhưng nếu cấp dưới làm quá mức, anh cũng sẽ không
lưu tình xào hết cá muối họ.
Bởi vì giám đốc Tống không ở đây, thái
độ công tác cũng có chút nơi lỏng, nhóm nhân viên người người chột dạ
không thôi, “Tổng giám đốc Hạ, chúng tôi hiểu rồi, chúng tôi hiểu rồi!”
Anh cười thoải mái một tiếng, rất nhanh lại muốn kéo bầu không khí của hội nghị hài hòa trở lại.
Đột nhiên, nổ “ầm” một tiếng, cửa lớn phòng họp đột ngột bị đẩy ra. Là ai không hiểu quy củ như vậy? Hạ Nghị nhíu mày quay đầu.
“Aaa!” Một tiếng sư tử nhỏ Hà Đông rống, hé ra gương mặt nổi giận đùng đùng. Là con gái Thụy Thụy bảo bối của anh.
Hội nghị bắt buộc bị gián đoạn.
“A, Thụy Thụy lại cao rồi, cũng thành tiểu mỹ nữ đó, sẽ làm điên đảo một
đám nhóc cho coi!” Nhóm nhân viên trêu ghẹo, bình thường cơ bản chỉ cần
chủ tịch không có ở đây, không khí trong hội nghị cũng rất tùy hứng.
Khi nghỉ hè hoặc nghỉ đông, Thụy Thụy thường được giám đốc Tống đưa đến
công ty chơi, cho nên nhân viên làm lâu trong công ty một chút đều quen
Thụy Thụy.
“Thụy Thụy, sao con lại tới đây? Mẹ con đâu rồi?” Con gái
chạy tới lúc này làm cho anh có chút bất ngờ, anh lập tức ngó đầu ra sau theo bản năng, tìm kiếm thân ảnh của nữ vương.
Ngày hôm qua, hai người đã tách ra trong buồn bã.
Tống Dư Vấn, yêu một người là sai sao?
Sai, rất sai! Lỗi sai duy nhất của anh là, khi các người dùng danh nghĩa vì
tình yêu, các người chưa từng băn khoăn chuyện tôi còn là Hạ phu nhân!
Ngày hôm qua hình như anh đã nói lỡ lời chọc cô tức giận. Sau đó cẩn thận
ngẫm lại, có lẽ bản thân thẳng thắn của anh cũng là một loại sai. Anh và Dư Vấn đi được gần mười năm, ý nghĩa của cô với anh không chỉ có phu
nhân mà thôi, đồng nghiệp, tri kỷ, mẹ của con anh, rất nhiều thân phận
đã đan xen khó gỡ trong sinh mệnh của anh. Cho nên, những lời đó anh
chưa kịp nghĩ kỹ đã thốt ra. Anh đúng là đáng đánh, nhưng cục diện trước mắt vốn đã sai, sai một đường.
“Ba, có phải bên ngoài ba có phụ nữ không?” Thụy Thụy không e dè hỏi thẳng.
Phút chốc, một tiếng chất vấn của con gái làm anh cứng đơ. Trong phòng hội
nghị, tất cả nhân viên cũng đơ ra, thần sắc nháy mắt liền lúng túng. Vấn đề này của Thụy Thụy là đề tài tám chuyện kéo dài bao năm qua của công
ty, tất cả mọi người vụng trộm thảo luận, vụng trộm suy đoán sau lưng.
“Ba có quan hệ gì với cô Đỗ?” Thụy Thụy rất quyết đoán dùng sức vỗ lên bàn, dáng vẻ kia rất giống như nữ vương đang tức giận.
“Thụy Thụy, ba đang họp.” Anh muốn xuất ra uy nghiêm của người ba mà quát lớn, nhưng trong lòng bàn tay đã ướt đẫm một mảnh.
Tại sao Thụy Thụy bỗng hỏi như vậy? Ai, là người lắm chuyện nào lộ ra trước mặt con gái anh? Bây giờ anh rất muốn chém người!
“Con hận ba chết đi được! Không được họp nữa, không cho ba họp nữa!” Hôm nay Thụy Thụy rất không phân rõ phải trái, nó giẫm lên ghế, leo lên bàn,
cùng dùng cả tay chân, hất hết văn kiện, bản thiết kế, để anh không thể
họp được.
Trẻ con thật thông minh, biết không ai làm gì được nó, dù sao Thụy Thụy cũng bắt thóp anh được rồi.
“Thụy Thụy, không được làm loạn.” Anh tiến lên, vội vàng bế lấy con gái,
không cho tai nạn tràn lan, “Mọi người cũng ra ngoài đi, tan làm!” Anh
ra lệnh đuổi cấp dưới.
Sau hôm nay, chắc anh đã mất sạch mặt mũi, trở thành chuyện cười bàn trà cho cấp dưới rồi. Cấp dưới biết điều vội vàng thu dọn văn kiện, hấp tấp rời đi.
Khi gã nhân viên cuối cùng cũng ra khỏi phòng họp, anh nâng mặt lệ của con gái lên, dùng giọng nói thật
dịu dàng, “Thụy Thụy, nói cho ba biết là chuyện gì xảy ra được không? Ai là cô Đỗ?” Anh hết cách rồi, chỉ có thể giả vờ không biết ai là cô Đỗ,
chỉ là nói dối với con gái nhưng trái tim lại đập thật nhanh.
Nhưng
Thụy Thụy cũng chả bị lừa dễ