Mộ Phần Trái Tim

Mộ Phần Trái Tim

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 326142

Bình chọn: 9.5.00/10/614 lượt.

cô không biết lại mệt thế này…

Thỉnh thoảng chính cô cũng nghi ngờ, Triệu Sĩ Thành thích sạch sẽ, sao lại

chịu được được cô chứ? Cho nên, cô không chỉ một lần đề nghị xin người

giúp việc, có thể để cô trả tiền lương, cô có thể tiếp tục lười biếng,

qua ngày không cần lo lắng, miên man suy nghĩ là tốt rồi. Nhưng mà, cô

lầm rồi, người thành thật cũng rất biết bắt nạt người khác đấy! Cô bị từ chối tại trận. Tuy cô không như lúc mới vào nữa, cảm thấy mình như bị

rơi vào hang sâu không đáy, cảm xúc không ngừng dao động, cũng không

biết quá khứ, càng không có hứng thú với tương lai, còn sống và chết đi, với cô mà nói chẳng có gì khác cả.

À, lầm rồi, giờ có khác đấy, nếu chết trước, cô phải tốn thêm thời gian lau sạch tủ rượu, cô ghét nhất là nuốt lời.

Mặt trời tháng sáu rất gắt, cô đứng trước ánh nắng chói chang, dù có che ô

cũng bị nướng đến ngất mất. Người thành thật hả, cô hối hận ngày đó đã

đi theo người thành thật Triệu Sĩ Thành này về nhà! Sớm biết rằng mỗi

ngày phải đi ăn cơm lúc mặt trời lên đỉnh như thế, mỗi ngày phải ra

ngoài để mặt trời thiêu sống. Nhớ ngày đó, cô đã trực tiếp đi theo người đàn ông cãi lộn muốn chăm sóc cô rồi, nói thế, chắc anh ta sẽ chẳng kẹo như Triệu Sĩ Thành đâu, sẽ mời bảo mẫu cho cô, làm cơm trưa cho cô nữa

nhỉ?

Đến phòng khám, vừa đúng một giờ, bát đũa đã dọn xong.

“Đến đây? Ăn cơm đi.” Triệu Sĩ Thành nhẹ nhàng đón cô.

Cô từ từ ngồi xuống. Trong phòng khám, ngoài cô và anh em Triệu gia, tổng

cộng tám người ăn cơm, còn có hai y tá, một cô thu ngân, và hai người

bốc thuốc.

Một bàn vô cùng náo nhiệt, mỗi lần ăn cơm lại nói

chuyện không ngừng, từ việc Lương Lạc Thi đá Lý Trạch Giai, đến đại

chiến ly hôn của Tạ Đình Phong và Trương Bá Chi, khí thế bàn tán ngút

trời. Đương nhiên, cô cũng không tham dự đề tài, lại mở miệng cực nhỏ,

cảm giác tồn tại là 0, im lặng đến rất dễ bị người ta xem thường. May

mà, Triệu Sĩ Thành cũng rất ít lời, nên không chỉ có cô là ngoại tộc.

Ăn cơm xong, nhân viên đặt đũa thìa xuống bàn, cầm canh, cô một ngụm tôi

một thìa, ăn cơm như đánh giặc, mọi người nối tiếp nhau, đĩa thức ăn hết sạch nhanh chóng, chỉ cần động tác của bạn chậm chút thôi, tuyệt đối

chỉ có vét nồi.

Lúc cô vừa đến đã là như thế. Bây giờ…

Cà tím, trứng sốt cà chua, cá, động tác của cô không nhanh, nhưng đũa vẫn

không ngừng gắp, sau mấy lần thua thảm, cô cũng khôn ra, lúc nào cũng có thể ngẩn người, thất thần, nhưng lúc này tuyệt đối không thể, nên ra

tay phải đủ nhanh đủ độc.

Nhưng mà… Nhìn con tôm lớn cuối cùng

rơi vào bát cô y tá, vẻ mặt cô thất vọng. Khi cô đang ngẩn người, mày

còn chưa kịp nhăn, trong bát đầy thức ăn chẳng biết khi nào đã có thêm

một con tôm to bự. Cô thong thả nhìn vào bát Triệu Sĩ Thành, quả nhiên,

cơm trong bát anh chỉ còn lại có một tẹo.

Cô cúi đầu, cẩn thận ăn ngay.

Mấy ngày đầu mới đi theo Triệu Sĩ Thành, cô cũng như ở nhà, luôn không nhớ

nổi mình đã ăn sáng chưa, buổi trưa ăn lúc nào, buổi tối đã ăn gì, cho

đến khi, sau khi tham dự màn giành ăn từng giây này, phải để đầu trống

rỗng mới có thể giành được bữa cơm trưa. Cô biết, nhân viên ở đây nhất

định rất ngạc nhiên về cô, chắc chắn sẽ lén bình luận chuyện của cô và

anh ở sau lưng, đoán mò xem họ có quan hệ gì.

Thật ra, cô cũng

rất tò mò. Thật là bạn bè bình thường ư? Cô không biết, bởi vì ngoài cái tên ra, cô sống như một du hồn, chẳng biết vì sao mình lại tồn tại, ý

nghĩa tồn tại ở đâu, đương nhiên, ngoài việc lau tủ và giành thức ăn ra.

Ăn xong cơm trưa, cô ngồi ở khu chờ khám, vẻ mặt trống rỗng. Mỗi lần ngồi ở chỗ này, cô cũng cảm thấy rất quen thuộc rất quen thuộc, dường như cô

đã từng ngồi rất nhiều lần nơi đây, ôm gì đó, lo lắng chờ đợi. Nhưng mà, lúc ấy rốt cuộc cô đã ôm cái gì nhỉ?

Cô nhìn chằm chằm vào hai tay trống trơn của mình, đầu vẫn trống rỗng, đáy lòng dâng lên đau thương nồng đậm khó hiểu.

“Tống Dư Vấn, sáng ngày mai tôi muốn ăn cháo củ từ.” Thời gian nghỉ còn vài phút, Triệu Sĩ Thành đi đến trước mặt cô, ngồi xuống nhẹ nhàng nói

với cô.

Cháo củ từ?

“Bắt đầu từ mai, bữa sáng mỗi ngày đều do cô làm.” Anh dặn dò.

Thật ra không phải anh muốn chăm sóc cô, mà là muốn thuê lao động miễn phí thì có ấy? Cô rất nghi ngờ.

“Nhưng tôi không biết làm.” Cô mê mang trả lời.

Cháo củ từ làm thế nào? Trong đầu trống rỗng của cô, chẳng có gì cả.

“Không, cô biết mà, cô nghĩ kỹ xem.” Anh từng thấy cô hầm cháo cho Thụy Thụy uống.

Mày cô nhăn rất sâu. Không cần suy nghĩ, cô không nhớ nổi đâu. Bên tai lại có giọng nói nhắc nhở cô. Nhưng mà.

Cô ngước mắt lên, ngây ngốc nhìn Triệu Sĩ Thành mỉm cười dịu dàng, tức

giận nói: “Được rồi, để tôi thử xem.” Cô tin tưởng anh, nếu anh nói cô

biết, vậy thì cô biết, anh sẽ không hại cô.

“Chủ nhật này phòng

khám nghỉ, mọi người nói muốn đến Sơn Trà hái dương mai*, tôi đăng ký

cho cô rồi.” Anh mỉm cười lại nói cho cô biết.

*dương mai:

Dương Mai là một trong ba thị trấn lớn nhất ở Đào Viên. Trung tâm thị

trấn này cách bờ biển tây Đài Loan 40 phút xe hơi. Phía bắc là thành phố Bình Trấn; phía nam là huyện Tân Trúc, phía


Insane