Teya Salat
Mộ Phần Trái Tim

Mộ Phần Trái Tim

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 326125

Bình chọn: 9.5.00/10/612 lượt.

ại tỉnh dậy.

“Có khỏe không con? Đầu còn đau không?” Má Tống vội vàng tiến lên, đưa gối đầu đến bên công, đỡ cô ngồi dậy.

Cô không rên một tiếng, từ từ ngồi xuống. Khi má Tống đưa tay đỡ đầu cô, cô lại lúng túng, muốn tránh đi.

Tay má Tống dừng ở không trung, “Vấn Vấn, ta là mẹ con mà!” Má Tống đau lòng lặp lại.

“Vâng, con nhớ rồi.” Không phải cố ý, chỉ là cô không biết nên biểu đạt thế nào.

Cô dời ánh mắt đi, phát hiện trong phòng còn có hai người khác. Hai người

đàn ông, diện mạo cũng na ná, cũng thuộc dáng vẻ đoan chính, dáng người

khôi ngô, một người hơn sáu mươi tuổi, còn một người… hơn ba mươi.. chỉ

là… Cô nhìn hai người đàn ông trước mắt này, họ cũng mặc rất đơn giản áo trắng sơ vin, chất quần áo khá giống nhau, nhưng cũng có chút.. kém.

Chỉ là, cô sẽ không lịch sự vạch ra tại chỗ đâu, cái đó khác với giáo

dục cô nhận được từ nhỏ.

Nhưng mà, rốt cuộc cô đã được giáo dục cái gì? Cô day trán có chút đau, đầu rối tung căn bản không nghĩ ra.

“Biết ta là ai không?” Người đàn ông lớn tuổi một chút hỏi cô.

“Tôi biết, ông là bác sĩ của tôi, Triệu Tuyết Minh.” Cô mặt không chút thay đổi trả lời.

“Vậy anh ta, anh ta là ai vậy?” Triệu Tuyết Minh chỉ người bên cạnh mình.

Ánh mắt Triệu Sĩ Thành phức tạp nhìn cô.

“Anh ta là Triệu Sĩ Thành, là con trai bác sĩ Triệu, cũng là bạn của tôi.”

Cô trả lời như học thuộc, đôi mắt như suối nước lạnh nhìn anh, không một gợn sóng.

“Còn cô, cô thì sao?”

“Tôi là Tống Dư Vấn, Tống trong Triều tống, Dư trong dành cho, Vấn trong chiếm đoạt giang sơn.” Cô không có hứng thú trả lời.

“Trí nhớ của cô tốt lắm, đều nhớ được.” Triệu Tuyết Minh cười hiền hòa, khen ngợi cô.

“Tống Dư Vấn, lúc cô ngủ vừa rồi có nghe thấy ai nói chuyện không?” Triệu Tuyết Minh hỏi cô như thường lệ.

Vấn đề này, làm cho mày cô nhíu lại, “Có, rất nhiều.”

Có người không ngừng gọi cô là mẹ.

Có người nói thật có lỗi, anh không thể kết hôn với em.

Có người nói anh ấy yêu tôi, anh ấy không yêu cô.

Có người cười nói Hạ phu nhân ra trận, mọi chuyện đều không sợ!

Các âm thanh dâng lên từ chỗ sâu trong đầu, làm cô rất phiền, chẳng thể đi vào giấc ngủ.

Khi Hạ Nghị chạy tới, vừa vặn nhìn thấy một màn này.

“Dư Vấn…” Anh kinh ngạc gọi tên cô.

Nghe cha vợ nói, cô đã khóc, khóc đến ngất xỉu, nhưng mà, vừa rồi cô nói cho bác sỹ cô còn nghe thấy nhiều việc? Cô chưa hồi phục?

Nghe giọng nói, ánh mắt cô nhìn anh. Hoang mang nổi lên trong mắt. Hạ Nghị nhìn cô không chớp mắt, cô cũng không quay đi.

“Anh là ai?” Cuối cùng cô cũng mất đi kiên nhẫn, mở miệng trước hỏi.

Hạ Nghị hóa đá trong thoáng chốc. “Họ Hạ, hiểu chuyện tốt anh đã làm chưa? Nhờ anh ban tặng, đả kích anh

cho đã vượt quá giới hạn chịu đựng của con bé, quá đau khổ quá tự trách, vì để sống, nó chỉ có thể trốn tránh, chọn cách đóng kín trí nhớ, quên

đi tất cả…” Cha vợ lạnh lùng nói phía sau, “Anh đã thành công rồi, bây

giờ nó không còn nhớ ai nữa, kể cả Thụy Thụy.” Một nhà đoàn viên? Nguyện vọng của Thụy Thụy? Đúng là buồn cười, bây giờ ngay cả Thụy Thụy là ai

Dư Vấn cũng không nhớ rõ!

“Xin lỗi, xin lỗi, Dư Vấn, xin lỗi

em…” Đối diện với ánh mắt hoàn toàn xa lạ của cô, lòng anh bị cắm sâu

vào, chỉ có thể thì thào tự nói.

Đều là anh đã sai, anh nghĩ rằng “di thư” của Thụy Thụy sẽ kích thích cô khiến cô tỉnh lại, nào ngờ lại bị phản tác dụng…

“Chúng tôi không cần anh xin lỗi, chỉ cần anh cút khỏi cuộc sống của

con bé!” Cha vợ đẩy anh ra ngoài, kiên quyết không cho anh vào phòng

bệnh.

“Ba hãy để con chăm sóc cho cô ấy!” Anh đau lòng yêu cầu.

Dù Hạ phu nhân biến thành dáng vẻ gì đi nữa, anh cũng phải đưa Hạ phu nhân về nhà!

“Anh cút cho tôi, cút đi thật xa vào!” Cha vợ tức giận mắng.

Anh lại muốn xông tới, vì thế, cha vợ tức giận như nước ngập sàn.

Dư Vấn cau mày, hoang mang nhìn một màn ồn ào như thế ở cửa phòng bệnh. Người đàn ông này là ai? Mặc kệ anh ta là ai…

“Thật ồn ào!” Cô không kiên nhẫn oán giận.

Trong đầu cô đã có vài loại âm thanh đang đánh nhau, đã phiền muốn chết rồi, giờ họ lại còn làm ầm nữa chứ?

“Anh cút cho tôi!” Cô vô tình lạnh lùng ra lệnh. Muốn ầm ĩ cũng đừng làm trước mặt cô, đừng chọc cô phiền lòng!

Nhất thời, không khí đông cứng. Cứng đơ nhìn ánh mắt lạnh băng xa lạ hoàn

toàn của cô, tâm tình Hạ Nghị rất nặng nề, cuối cùng, sụp vai, chỉ có

thể xoay người, bước đi nặng nề không nổi.



Cô cần đi

lại để tránh suy nghĩ hỗn loạn. Chính xác mà nói, cô phải ra ngoài, vì

hàng ngày cô đều nằm bất động trên giường, tương đối gai mắt. Cô hiểu

nhóm người kia cũng không muốn nghe cô nói, ví dụ như vấn đề sau khi cô

xuất viện. Sở dĩ kìm lòng là bởi cô thật sự không có hứng thú mà nghe,

bởi họ với cô đều là người xa lạ.

Rốt cuộc đã có chuyện gì xảy

ra? Cô chẳng nhớ rõ, chỉ biết khi vừa tỉnh dậy, đầu cô rất nhức, lòng

rất loạn, hơn thế là, trong óc cô có rất nhiều âm thanh, thỉnh thoảng tư duy khá rõ ràng, thỉnh thoảng lại rối loạn, quan trọng nhất là cô chẳng nhớ nổi gì cả.

Theo lời bác sĩ điều trị Triệu Tuyết Minh, cô

biết việc mất trí của cô có liên hệ rất nhièu đến việc trạng thái tinh

thần không