Teya Salat
Mộ Phần Trái Tim

Mộ Phần Trái Tim

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 326084

Bình chọn: 9.00/10/608 lượt.

, không nghĩ nhiều nữa, anh ngồi xuống bế cô lên. Anh rất khỏe, cả nhà họ khỏe như đấu sĩ, hơn nữa, bây giờ cô nhẹ như tờ giấy, cho nên, bước đến xe chẳng hề do dự.

Cô bây giờ vừa bất thường lại vừa bị kích động. Rất sợ ngã xuống, Dư Vấn vội vàng ôm chặt cổ anh.

Rõ ràng không có gì mờ ám, nhưng một màn này, làm cho trái tim rất Hạ Nghị có tư vị không vui.

“Hạ phu nhân, xuống dưới!” Anh bước nhanh đến trước cô, ngăn trở đường đi của họ.

“Ba, ba, con muốn về nhà!” Thụy Thụy làm nũng chạy về phía anh.

“A, a, a!” Dư Vấn bỗng ôm tai mình, thét lớn.

Đừng đi, Thụy Thụy, đừng đi, không được đi với ba con, anh ta sẽ hại chết con đấy!

Hai người đàn ông cùng kinh hoàng, đặc biệt Hạ Nghị bị chấn động đến ngây

phỗng ra. Hạ phu nhân luôn bình tĩnh, lý trí, cẩn thận, cho tới bây giờ

anh chưa từng thấy Hạ phu nhân không kiềm chế nổi thét lên như thế,

không thèm để ý đến bề ngoài.

Cửa phòng lập tức bị mở ra, ba Tống và má Tống cũng nghe thấy tiếng hét của con gái.

“Tống Dư Vấn!” Triệu Sĩ Thành cũng bị sợ hãi.

“Hạ phu nhân!” Hạ Nghị bị sợ tới mức không thể nhúc nhích.

“Súc sinh, mày lại đến quấy rối nó!” Không thể nhịn được nữa, ba Tống đánh một quyền đến.

Hạ Nghị kinh ngạc đứng tại chỗ, quai hàm bị đánh đau đớn, nhưng anh không

tránh, thừa nhận tức giận của cha vợ. Đây không phải lần đầu tiên cha vợ đánh anh, ở tang lễ của Thụy Thụy, anh đến tìm Hạ phu nhân rất nhiều

lần, mỗi lần gặp cha vợ lại bị đánh mấy lần. Đây là anh nên chịu. Nhưng

mà.

“Ba, mẹ, Dư Vấn làm sao vậy?” Anh ôm cằm, lo lắng vạn phần hỏi.

Bất thường, thật sự bất thường!

“Con bé điên rồi, anh vừa lòng chưa?” Mọi người không kịp ngăn lại, cha vợ đã nổi giận đùng đùng thốt ra.

Dư Vấn đông cứng trong lòng Triệu Sĩ Thành. Cô điên rồi? Thật không? Thì

ra chỉ là mẹ không nói mà thôi, thật ra đã cho rằng cô điên rồi. Dư Vấn

không hét lên, mặt cô không chút thay đổi không tiêu cự nhìn chằm chằm

phía trước.

“Tôi đưa cô ấy vào nhà trước!” Tránh để xúc động của người nhà gây tổn thương cho cô, Triệu Sĩ Thành vội bế cô vào phòng.

Sức của anh quá lớn, Dư Vấn bị động chỉ có thể đi theo anh. Cô nhìn xung

quanh, may mà nhìn thấy Thụy Thụy vẫn cười hì hì tiếp tục đi theo sau

cô, cô mới thở dài nhẹ nhõm. Cô chẳng để ý gì hết, chỉ cần Thụy Thụy vẫn ở bên. Về sau, cô cũng chẳng dám nói cho mẹ cô nhìn thấy Thụy Thụy nữa, Thụy Thụy vẫn không bỏ cô.

“Điên, điên rồi…” Hạ Nghị hóa đá, đâm mạnh vào lòng.

Hạ phu nhân rất kiên cường, cô là vô địch, cô là nữ vương, sẽ không, sẽ không đâu! Nhưng mà.

Mẹ, con về phòng đây, Thụy Thụy nên ngủ trưa…

Lúc giữa trưa, qua điện thoại, rõ ràng anh đã mơ hồ nghe thấy cô nói như thế. Anh lấy một chiếc hộp giấy lớn từ tủ quần áo ra, bên trong có quần áo

Thụy Thụy đã mặc, đồ chơi đã chơi, đều được anh thu dọn gọn gàng, cất

giấu như trân bảo. Ở ngăn kéo thấp nhất ở bàn học, có mấy quyển sách

tranh vẽ, bản tập viết chữ, Thụy Thụy không thích viết chữ, nó cũng

không viết chữ ba, vì nó ghét nhiều nét chấm ngang, nó cũng không viết

tên của mình, vì lý do như trên, nhưng nó lại dùng hết tu tưởng học viết xong chữ “mẹ”. Còn có, Thụy Thụy rất giỏi ghép vần, thỉnh thoảng xem

hết một bộ tiểu thuyết cũng có thể dùng ghép vần chép lại hết, Thụy Thụy của anh thật sự vừa đáng yêu lại rất thông minh.

Mất một thời

gian và sức lực, cuối cùng anh cũng tìm được “di thư” cuối cùng kia của

Thụy Thụy, phong thư kia không đề địa chỉ chỉ viết “gửi cho mẹ”. Lá thư

này, toàn bộ đều là ghép vần đơn giản, trong thư Thụy Thụy dỗ mẹ, trong

tranh có nguyện vọng của Thụy Thụy… Nó hi vọng ba và mẹ sống bên nhau,

sinh ra em trai nhỏ, cả nhà bốn người nhất định phải hạnh phúc!…

Cất trang thư vào túi giấy chuyển phát nhanh, cẩn thận điền địa chỉ của Hạ

phu nhân hiện tại, dán lại, hốc mắt anh đã ửng đỏ. Đừng nói Hạ phu nhân, đến nay anh cũng không thể thừa nhận bi thương đã mất đi Thụy Thụy. Anh sẽ trao lại nguyện vọng của Thụy Thụy cho Hạ phu nhân, nhìn thấy di vật của Thụy Thụy, hy vọng Hạ phu nhân có thể giải phóng cảm xúc, hy vọng

Hạ phu nhân có thể… Lớn tiếng khóc ra.

Ngoài cửa truyền đến tiếng chuông, anh vội vàng lau nước mắt chỉnh sắc mặt, đi qua phòng khách nhìn màn hình một chút.

Là mẹ anh – Hạ Lan nữ sĩ. Anh sửng sốt một chút, nhưng vẫn mở cửa ra.

Đối mặt với con, nét mặt Hạ Lan vẫn lãnh đạm và ngạo mạn.

“Vào đi.” Anh thản nhiên hỏi, “Muốn uống gì không ạ?”

“Trà!” Hạ Lan tao nhã bước vào.

Chỉ là, khi con trai thật sự vào nhà bếp pha trà cho bà, bà sửng sốt một

chút. Bà luôn đối địch với con trai, bà không muốn gặp anh, anh lại càng không muốn để ý đến bà, nhưng không ngờ, giờ đây anh lại bình tĩnh tiếp đón bà. Xem ra, con trai bà đã khác trước kia, sau màn giáo huấn bằng

máu đó.

“Tìm con có chuyện gì?” Anh ngồi đối diện mẹ nói.

Cái chết của Thụy Thụy khiến anh hiểu được tình thân rất đáng quý, không thể tùy tiện phá hỏng.

“Tôi nghe nói tinh thần Dư Vấn có vấn đề.” Hạ Lan uống một ngụm trà, buông chén xuống, thong thả hỏi.

“Mẹ nghe ai nói?” Cổ anh nghẹn lại.

“Trong một tháng này, Dư Vấn không bước chân ra khỏi nhà, hơ