Mộ Phần Trái Tim

Mộ Phần Trái Tim

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 325873

Bình chọn: 7.00/10/587 lượt.

ải ba nói muốn ăn cơm với cô Đỗ ư?” Thụy Thụy lộ ra vẻ mặt nghi ngờ.

Đúng vậy, anh và Hiểu Văn còn chưa bàn ra kết quả, anh không thể bỏ đi.

“Chúng ta đến phòng cô Đỗ chơi đi, con muốn chơi cờ nhảy, ngay bây giờ nhé!” Thụy Thụy ra vẻ vui sướng mà kéo anh vào thang máy. Hiểu Văn và Hạ Nghị căn bản không có cơ hội ở bên nhau, khi bọn anh vừa định nói chuyện thì…

“Ba, con muốn ăn táo!” Hạ Nghị lập tức đứng dậy đi rửa táo, còn bị yêu cầu gọt vỏ, muốn nghỉ một hai phút cũng không được.

“Ba, con muốn uống nước!”

“Ba, bóc vỏ chuối cho con.”

“Ba, con muốn xem tivi, ba ngồi cạnh con đi!”

Hạ Nghị vừa mới muốn ngồi xuống giườg bệnh,

“Ba, chơi cờ nhảy với Thụy Thụy đi!” Trên sô pha, Thụy Thụy lại vỗ tay theo nhiệm vụ.

Tất cả lý lẽ của anh cũng chẳng có cơ hội để nói, thậm chí anh còn không có cơ hội nói một câu với Hiểu Văn.

Rất nhiều lần, Hiểu Văn cũng muốn nói chuyện với Thụy Thụy, nhưng luôn bị

biểu cảm xa cách của Thụy Thụy ngăn lại. Thụy Thụy chỉ cười với Hạ Nghị, hơn nữa còn kéo ba chơi cờ đến hăng say.

Ba và con gái họ thân mật khăng khít, dần dần Hiểu Văn đã nhìn rõ là Thụy Thụy cố tình có thái độ thù địch.

“Ba, bây giờ đến lượt con!” Giọng nói ầm ĩ của Thụy Thụy làm cho cô đau đầu, căn bản không thể nào dưỡng sức khỏe được.

Nhưng Hạ Nghị lại rất chiều con gái, “Thụy Thụy rất thông minh, lại có thể

nhảy đến tám, thật là lợi hại!” Trong giọng điệu là tràn ngập tự hào.

Hiểu Văn đưa lưng về phía họ, gối lên gối, cảm nhận tư vị bị xem nhẹ.

Cuối cùng Hạ Nghị cũng chú ý tới, giờ chỉ còn lại giọng nói của mình và con

gái, anh ngước mắt, “Thụy Thụy, muộn rồi, chúng ta về nhà thôi, để cho

cô Đỗ nghỉ ngơi.” Có Thụy Thụy ở bên, anh không dám hành động thiếu suy

nghĩ, lại càng không dám nói một câu nhiều lời với Hiểu Văn. Về chuyện

ngoại tình, áy náy của ba với con, mãi mãi cũng chẳng thể biến mất.

Về nhà trước đã, có lẽ chờ Thụy Thụy ngủ rồi anh sẽ lại đến bệnh viện nói

chuyện với Hiểu Văn. Anh đứng dậy, cẩn thận đi ra tắt đèn phòng, chỉ để

lại chiếc đèn bàn duy nhất.

“Dạ!” Vừa nghe thấy có thể về nhà, Thụy Thụy vui vẻ dọn cờ nhảy.

“Anh Nghị…” Thấy họ phải đi, Hiểu Văn ngồi xuống, hoảng hốt gọi tên anh, xốc chăn lên vội vàng xuống giường.

Tại sao anh có thể đi? Sao có thể vứt bỏ cô như thế? Nhưng khi mũi chân cô

vừa chạm xuống đất “bịch” một tiếng, Thụy Thụy lại không cẩn thận làm đổ bàn cờ. Hiểu Văn vừa trợt ngã, cả người sắp đổ xuống trước.

“Cẩn thận!” Hạ Nghị biến sắc, vội tiến lên, giữ chặt người Hiểu Văn đúng lúc, đỡ cô khỏi ngã.

Một nửa thân thể của cô đã đặt xuống sàn.

“Anh Nghị, mau gọi bác sĩ, bụng em khó chịu!” Hiểu Văn giữ chặt cánh tay anh, ôm bụng, mồ hôi lạnh ứa ra.

Tuy lực ngã đã giảm nhiều do được Hạ Nghị kịp đỡ, nhưng lại làm cô chấn động, bụng bắt đầu đau dữ dội.

“Xin lỗi, xin lỗi, xin lỗi!” Lập tức ý thức được là con gái mình gây rắc rối, Hạ Nghị vội vàng lao đi tìm bác sĩ.

Hiểu Văn ngồi xuống, cố gắng hít sâu, hy vọng mình có thể bình tĩnh, như vậy mới có thể tốt cho thai nhi.

Nhưng mà, “rầm rầm” “rầm rầm”, từng quả cầu thủy tinh lại lăn đến bên chân cô. Cô ngạc nhiên.

“Rầm rầm”“Rầm rầm”, lại một quả cầu thủy tinh khác lại lăn đến cạnh người cô.

“Cháu ghét em trai nhỏ.”

“Ghét cô Đỗ sinh con!”

“Chỉ cần một ngày có Thụy Thụy, cô Đỗ cô đừng hòng sinh em trai nhỏ!”

Một câu lại đá một quả cầu thủy tinh đến. Từng viên một rầm rĩ lăn đến bên

chân cô. Cô ôm bụng lại đau mơ hồ, không dám tin mở to mắt, nhìn Thụy

Thụy đang đá cầu thủy tinh.

Một suy nghĩ như sét đánh vào đầu cô, cả người cô cũng run rẩy: “Thụy Thụy, cháu…” Là nó cố ý!

Mà Thụy Thụy giống như đánh giá phạm nhân nhìn cô từ đầu đến chân, làm cho cô sợ hãi trong lòng, thần thái kia, giống như Tống Dư Vấn đang đứng

phía trước, mà cô căn bản không có sức chống đỡ.

“Cô Đỗ, cháu sẽ nói

với thẩm phán, cháu vẫn muốn đi theo ba, nếu cô dám lấy ba cháu, hắc

hắc…” Thụy Thụy học làm kẻ xấu trong phim truyền hình, vai run lên, cười lạnh vài tiếng.

“Bác sĩ, cô ấy bị ngã!” Hạ Nghị vội vàng dẫn nhân viên y tế chạy vào.

“Sao lại nhiều hạt châu ở dưới thế kia?” Bác sĩ vừa vào trong liền nhíu mày.

“Con gái của tôi không cẩn thận làm đổ!”

“Anh Nghị, là Thụy Thụy cố ý!”

Gần như đồng thời, họ cùng lên tiếng. Hạ Nghị sửng sốt một chút.

“Anh Nghị, Thụy Thụy muốn xuống tay với đứa bé trong bụng em, nó rất xấu!” Hiểu Văn lo lắng kéo tay anh.

Thụy Thụy nhất định là do Tống Dư Vấn sai đến! Cô sợ hãi, cô thật sự bắt đầu sợ hãi. Hạ Nghị bất động nhìn về phía con gái, dùng ánh mắt chất vấn.

Là thật sao?

“Oa, cô Đỗ là người xấu, cô ấy đổ oan cho con!” Thụy

Thụy bị trách mắng, khuôn mặt vừa rồi còn nụ cười, bây giờ đã lập tức bỏ chạy đến cạnh cửa, oa oa khóc lớn, tiếng khóc của nó rất vang, gần như

kinh động cả tầng nhà, “Cô Đỗ có tâm địa xấu, hại ba và mẹ ly hôn, lại

còn muốn đổ oan cho Thụy Thụy! Thụy Thụy thật đáng thương, về sau chẳng

có ai cần, chỉ có thể đi theo ba, từ đó mỗi ngày đều bị mẹ kế ngược

đãi!”

“Thụy Thụy!” Anh tức giận hô to.

Bởi vì, rất nhiều nhân viên y tế và bệnh nhân cũng đã chạy đến, thì thầm t


80s toys - Atari. I still have