pacman, rainbows, and roller s
Mộ Phần Trái Tim

Mộ Phần Trái Tim

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 325863

Bình chọn: 7.5.00/10/586 lượt.

có khoảng cách rất lớn, chú à, tha thứ cho cháu nhé!

“Chờ nhé chú, chờ Thụy Thụy cố gắng thử, có thể một ngày sẽ không thích ba nữa, có lẽ sẽ đổi thành thích chú Triệu!” Đôi mắt nó vẫn cười tủm

tỉm, nhưng Triệu Sĩ Thành lại nhìn thấy buồn bã khó hiểu không hợp với

lứa tuổi trong mắt nó. “Cho nên khi đó, dù là vì mẹ, chú Triệu nhất định phải yêu nhau yêu cả đường đi, thích cả Thụy Thụy nữa nhé, đừng chỉ

muốn chăm em trai thôi!”

Đây là nó đang nói gì thế? Triệu Sĩ Thành lúng túng đến muốn trực tiếp chôn mình xuống đất.

“Chú Triệu, Thụy Thụy làm chuyện rất có lỗi với mẹ chắc chắn sẽ khiến mẹ đau lòng, Thụy Thụy cho phép mấy ngày này chú đến chăm mẹ, có thể đi trộm

vài bước đó!” Tính báo đáp ơn chú vừa rổi đã bế nó lại đây.

“Nhưng nếu ba hòa hợp với mẹ thành công, Thụy Thụy vẫn sẽ đánh đuổi chú Triệu đó!” Nó phải nói lời cảnh cáo trước mới được.

Nhìn cô bé nói vài câu khó hiểu rồi chạy biến, Triệu Sĩ Thành có chút dở

khóc dở cười. Chỉ là, Thụy Thụy nói làm chuyện rất có lỗi với mẹ, chắc

chắn sẽ khiến mẹ đau lòng? Con bé đã làm gì? Nhìn bóng nhỏ bé của Thụy

Thụy chạy về phía ba và Đỗ Hiểu Văn, Triệu Sĩ Thành có chút đăm chiêu.

Anh không hiểu hành vi của Thụy Thụy lắm, nhưng nếu sau đó, Thụy Thụy

không thể thông cảm cho Tống Dư Vấn, chắc chắn là đả kích trí mạng với

cô.

Nhớ tới gương mặt quật cường bất khuất kia, ở vị trí ngực Triệu

Sĩ Thành bắt đầu rầu rĩ, lại có cảm giác đau đớn kỳ dị mà lạ lẫm. Anh

yên lặng nhìn đứa trẻ chạy đến chỗ ba, cuối cùng cũng an tâm, anh xoay

người trở lại, đi đến chỗ cửa lớn.

Thụy Thụy cho phép mấy ngày này chú đến chăm mẹ, có thể đi trộm vài bước đó.

Nếu ba hòa hợp với mẹ thành công, Thụy Thụy vẫn sẽ đánh đuổi chú Triệu đó!

Ngôn ngữ trẻ con của Thụy Thụy vẫn còn vang bên tai, anh lúc này thật không

ngờ, đây là lần đầu tiên cũng là lần cuối cùng nhìn thấy bóng dáng bướng bỉnh của đứa trẻ ấy.



“Có thể nói cho anh biết, vì sao em lại

muốn đi? Lúc này đây, anh lại đã làm sai chuyện gì?” Im lặng thật lâu

sau, Hạ Nghị vẫn hỏi.

Anh không hiểu, hai người họ thật vất vả mới ở

bên nhau, vì sao cô lại muốn buông tay? Chẳng lẽ, lại muốn dùng thời

gian ba năm hoặc năm năm khác phân ly để rồi lại trùng phùng, nói thật

ra, anh đã mệt mỏi chia chia hợp hợp như thế lắm rồi.

Hiểu Văn cúi đầu, vẫn im lặng không nói.

“Bên ngoài mưa to gió lớn, em có con, có thể đi một mình thế nào?” Nếu xảy ra chuyện gì thì phải làm sao?

Hạ Nghị nhìn thân mình mỏng manh, thần sắc đau buồn thản nhiên, liền không nhịn được muốn bảo vệ cô, không muốn để cô chịu khổ.

Cô ngăn ưu thương lại, mỉm cười.

“Em đi du học Nhật Bản, em muốn đến một nơi không có ai quen em, với đứa con trong bụng, sống cuộc sống đơn giản yên lặng.”

Đi du học Nhật Bản? Hạ Nghị nhíu mày, “Vì sao đột nhiên lại đi du học?” Du học không phải là chuyện lớp trẻ hay làm sao? Tuổi như họ, thường chỉ

một lòng làm việc, rất ít khi lại nghĩ đến du học gì đó.

“Vâng, nhà trường đã thu xếp.” Không muốn nói tạm biệt, nhưng trái tim quá khó chịu, cô nhìn mũi chân mình.

Nhà trường đã thu xếp? Trường nào lại có phúc lợi tốt như vậy? Hạ Nghị có

nhạy cảm của nhà kinh doanh, cảm thấy chuyện này rất kỳ lạ, có nhiều

điểm đáng ngờ. Có phải thật ra là Hạ phu nhân đã ra tay không, dùng mánh khóe cố ý tách họ ra? Anh lập tức liên tưởng. Trước sau anh vẫn từ chối tiếp nhận, Tống Dư Vấn là thật lòng muốn ly hôn.

“Cuộc sống có biết

bao khó khăn, em hiểu không? Hơn nữa em còn đang mang thai!” Anh giữ

chặt tay cô, anh phản đối, phản đối cô đi Nhật Bản du học, anh lo lắng

cho cô.

Bàn tay cô mềm mại như thế, sao có thể sống một mình, sao có thể nuôi con một mình chứ?

“Em nghe đây, anh không cho phép!” Anh nói chắc nịch.

“Nhưng em ở đây để làm gì cơ chứ?” Cô nặn ra nụ cười yếu ớt, một câu nhẹ giọng hỏi lại anh.

Anh không đưa ra nổi lời hứa, vậy cô ở lại làm gì? Chẳng lẽ làm một con

chim hoàng yến, mỗi ngày đợi anh rót chút lòng yêu mến? Cô có thể, nhưng đứa con trong bụng thì không.

Nhìn cô che dấu buồn tủi và ánh mắt

chờ đợi, anh đông cứng. Lúc này anh có nên nói cho cô, thật ra Hạ phu

nhân muốn ly hôn với anh không? Đây là sự thật, thật ra, anh còn có thể

biến tin tức này thành một tin vui mà nói cho cô, anh nghĩ, chắc chắn

Hiểu Văn sẽ vui vẻ mà nhào vào lòng anh.

Nhưng đây là tin vui sao? Vì sao, trái tim anh lại không khẳng định như thế. Không thể nói ra, giằng co trong lòng, anh hiểu, nó có nghĩa là gì. Nhếch cao khóe môi, muốn

cười hì hì nói cho cô, nếu ở lại họ có thể có tương lai, nhưng những lời này lại chẳng thể nói ra, như bị khóa lại ở giữa cổ.

“Anh sẽ chăm

lo cho cuộc sống của em, sẽ chịu trách nhiệm với đứa con trong bụng em,

em đừng đi nữa nhé.” Nói ra miệng chỉ có thể là một câu này.

Hiểu Văn rất thất vọng.

“Ba!” Như một cánh bướm nhỏ, Thụy Thụy chạy từ xa lại.

Hạ Nghị vội vàng đón lấy con gái. Nét mặt trầm tối vừa rồi nhất thời bừng sáng, đúng, là anh vì Thụy Thụy!

“Ba, con mua cờ nhảy, chúng ta chơi cờ nhảy nhé!” Thụy Thụy kéo tay anh.

“Được, chúng ta về nhà chơi nhé.” Anh gật đầu đồng ý.

“À, không ph