
ối phó lực lượng hơi yếu hơn là Thanh Hổ phái.
Bóng đêm như mực, ánh trăng tựa nước.
Thành Thương Ngô tháng chạp, yên tĩnh lạnh lẽo.
Chúng ta một đường mười sáu người, giống như quỷ mị, nhẹ nhàng không tiếng động đứng ở ngã tư đường.
Ngẫu nhiên có một người không ngủ, từ cửa sổ thoáng nhìn thấy thân ảnh của chúng ta, cuống quít “Phanh” một tiếng đóng lại cửa sổ.
Tối nay Thương Ngô, nhất định đổ máu.
Ta nhìn về mấy tòa nhà lớn san sát phía trước.
Đó là nơi ở của chưởng môn Lý Mộc Trung, cũng là nơi cư tụ của lớn nhỏ người trong Thanh Hổ phái.
Ôn Hựu cùng ta dừng bước.
“Văn Tuyền nhất định phải làm như vậy mới có thể uy hiếp tất cả võ lâm Giang Đông.” Hắn thấp giọng nói,“Ngươi không nên trách hắn.”
Ta liếc nhìn mười sáu cao thủ trầm mặc phía sau, hạ giọng: “Nhưng giết toàn bộ sạch sẽ như vậy, chính là phương thức giải quyết tốt nhất sao?”
Hắn trầm mặc một chút, nói: “Là phương thức nhanh nhất nhất, hữu hiệu nhất.”
Trong tòa nhà lớn nhất, đèn đuốc sáng trưng, hai người người trẻ tuổi cầm đao đứng canh phòng. Hai bên là tường vây cao không đến một trượng.
Ta cùng Ôn Hựu liếc nhau, mỗi bên lĩnh tám người, theo hai bên sườn tường, toàn bộ vút lên lướt vào trong viện.
Thanh Hổ phái cùng Ý Huyền giáo tại Quảng Châu xưng bá nhiều năm, cũng không phải chỉ có hư danh.
Nếu như nói chúng ta vừa mới thành công giết chết thủ lĩnh hai phái, là dựa vào âm mưu tàn nhẫn do nhiều ngày cùng Lâm Phóng bàn bạc.
Như vậy tối nay tại nơi ở hai phái đánh lén, mặc dù chiếm thế chủ động, nhưng cũng khó mà ngăn ngừa việc phải so đấu chính diện.
Sau khi liên tục xử lý năm sáu đệ tử Thanh Hổ phái trông coi cửa không kịp phản ứng, chúng ta rốt cục không thể tiếp tục đánh lén.
“Người nào!” Chỉ nghe một tiếng hét to, một nam tử trung niên cường tráng bưu hãn, tay nắm song đao, dẫn theo hơn mười đệ tử trẻ, ngăn trở đường đi của chúng ta.
Hắn là Nhị đương gia của Thanh Hổ phái, đệ đệ Lý Mộc Trung — Lý Mộc Hi, chúng ta từng ở trong tiệc rượu gặp qua.
Hắn cũng là người tối nay chúng ta nhất định phải trừ bỏ.
Tinh thần ta rung lên, cầm kiếm tấn công trước tiên.
Người sau lưng ta cũng lập tức hành động, nháy mắt cùng bọn hắn chiến đấu hỗn loạn.
“Chiến Thanh Hoằng? Sao lại là ngươi!” Lý Mộc Hi kinh hô, sắc mặt nhất thời biến đổi, “Các ngươi đã làm gì đại ca của ta?”
Ta không trả lời, kiếm trong tay nhanh như thiểm điện.
Hắn gầm lên một tiếng, song đao trong tay sắc bén như gió.
“Keng –” Tiếng binh khí va chạm vào nhau, ta bị kiềm hãm, hắn mặc dù bị ta chém hai nhát, ta cũng bị trúng một chưởng nội lực thâm hậu của hắn.
Chợt nghe phía sau có người kinh hô: “Hộ pháp chú ý!“
Ta chỉ cảm thấy có một luồng khí lạnh tới gần sau gáy, có người đánh lén!
Kiếm trong tay ta rất nhanh chuyển về phía sau, xoay người đồng thời đâm vào ngực kẻ đánh lén.
Khóe mắt ánh lên, thoáng nhìn thấy một bên song đao Lý Mộc Hi thừa cơ hội tấn công tới đây.
Tránh cũng không thể tránh!
Trong đầu bỗng nhiên hiện ra hình ảnh nam tử dã thú đêm đó, đấu pháp lấy tính mạng để đánh.
Ta ý vừa xuất hiện kiếm liền động, thân thể lao về phía trước, Lý Mộc Hi một đao bổ lên vai phải của ta.
Mà kiếm ta, đâm thẳng ấn đường (giữa hai lông mày) của hắn!
Ta thắng!
Hắn chậm rãi ngã xuống, hai mắt còn trừng thật to.
Vai phải ta bắt đầu không khống chế được, đau nhức truyền tới.
“Hộ pháp!”, “Hộ pháp!” Phía sau mọi người đã giải quyết xong những kẻ khác, xông tới đây.
“Ta không có chuyện gì!” Ta khoát tay, “Các ngươi đi xem xem còn có ai sống hay không……. Đi tìm Tử Tô, cùng hắn tập hợp lại đi.”
Một người thay ta băng bó giản lược miệng vết thương, những người còn lại liền tản ra bốn phía.
Thanh Hổ phái tinh anh, cũng chỉ có bốn năm mươi người. Bây giờ đối phương chết mười tám người, bên ta bị thương ba người, cái tỉ lệ này đã là rất tốt.
Toàn bộ Thanh Hổ phái, đã bừng tỉnh, tiếng đao kiếm, tiếng kêu thảm thiết hòa thành một mảnh.
Ôn Hựu bên kia, tin tưởng cũng đã đại thắng.
Ta tựa vào cột trụ tại hành lang uốn khúc, từng ngụm từng ngụm hít thở sâu.
Nhìn nơi nơi đèn đuốc sáng trưng, ta cùng Ôn Hựu đã tự tay gây ra giết chóc.
Ta rốt cục lần đầu tiên giết người — Lý Mộc Hi. Ta nghĩ sẽ vĩnh viễn nhớ kỹ cái tên này.
Một tiếng kêu rên xa xa từ cuối hành lang uốn khúc truyền tới.
Ta nhĩ lực luôn luôn tốt, lúc này phân biệt ra là thanh âm của sư huynh nào đó.
Ta ngẩng đầu trông qua.
“A —“
Trong vòng tai trượng, chỉ thấy thân thể sư huynh lao tới đây, toàn thân đều là máu, tại nơi cách ta hơn một trượng ngã xuống, dĩ nhiên là tắt thở.
Ta nắm kiếm lên, tại chỗ rẽ nghênh đón.
Chỉ thấy ánh đao bao phủ, tràn ngập sát ý.
Một thân ảnh quen thuộc bị đao khí kia bức liên tiếp lui về phía sau, mắt thấy tiến vào chỗ chết.
Là Cầu An! Hắn vừa mới ở cùng Ôn Hựu !
“Chiến cô nương, không cần tới đây!” Hắn nhìn thấy ta, lên tiếng nhắc nhở.
Một tiếng vừa ra, lại phân thần, bị một đao đâm trúng ngực, chậm rãi té xuống.
Sống chết chưa rõ.
Nhìn thấy Cầu An, ta giận dữ, nâng kiếm, tấn công ngay sau lưng kẻ dùng đao kia.
Hắn dễ dàng ngăn cản, kình khí bức người.
Người d