Minh Nguyệt Từng Chiếu Giang Đông Hàn

Minh Nguyệt Từng Chiếu Giang Đông Hàn

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 324800

Bình chọn: 7.5.00/10/480 lượt.

ng da? Thứ mà nữ tử vung tiền như rác cầu một lọ nho nhỏ?

Ta mừng rỡ: “Nhân họa đắc phúc, nhân họa đắc phúc!”(người gặp họa lớn không chết tất có phúc)

Mặt mày hắn nãy giờ vẫn kéo căng lúc này mới giãn ra, cười mắng: “Vẫn còn biết hàng!”

“Sư huynh, Ôn công tử, Ôn mỹ nhân, bảo bối này ngươi có còn hay không?” Ta túm chặt tay áo hắn,“Cho ta hai bình đi!”

Tầm mắt của hắn vuông góc nhìn xuống, rơi ngay trên nơi ta đang chộp lấy, lại dời về phía mặt ta, làn môi đỏ tươi chậm rãi mở ra: “Không, có!”

“Còn không nhanh bôi thuốc!” Hắn lại nhíu mày, “Ngươi muốn lưu lại sẹo sao?”

Ta lập tức khẩn trương.

Tiểu Lam bưng tới một chậu nước, ta bước tới, đang muốn vén tay áo lên……

Ta cùng Tiểu Lam lại không hẹn mà cùng nhìn hướng Ôn Hựu, hắn đứng cách chúng ta năm bước, ánh mắt sáng ngời.

“Vì sao còn không bôi dược?” Hắn không vui nhìn ta.

Ta cúi đầu, nhìn nước trong chậu hứng lấy mặt trăng, trăng tròn lại bị sóng nước kéo tới hỗn loạn vụn vặt.

Tiểu Lam gian nan nói: “Ôn công tử, ngươi không đi ra, ta làm sao bôi thuốc cho tiểu thư?”

Hắn trầm mặc một chút, nói: “Thanh Hoằng, ta đi.”

Tiểu Lam quay sang nhìn ta: “Tiểu thư, có phải hay không là em làm sai?”

Ta nâng lên đầu sớm đã nóng cháy đến hôn mê hỗn loạn: “Hử?”

Nàng tiếc hận nói: “Xem ra Ôn công tử nghĩ chiếm tiện nghi của cô, lại xem cô cũng mang bộ dáng cổ vũ muốn cho hắn chiếm, em lại đuổi hắn đi ……”



Vết thương của ta không hề gây trở ngại, đến ngày thứ hai đã có thể xuống giường đi lại. Chỉ là dưới lớp áo bông vẫn còn băng gạc bao bọc những vết thương chưa khép miệng.

Cho đến ngày thứ mười, miệng vết thương liền đóng vảy.

Ngược lại Lâm Phóng lại ngã xuống.

Kết quả chẩn đoán bệnh, là do ngày ấy hắn bị hai nhát đao gây thương tích, cần được điều dưỡng thật tốt ít nhất mười ngày, mới có thể khôi phục.

Ta tựa ở trên cửa, nhìn minh chủ đại nhân trên giường sắc mặt tái nhợt suy yếu, nghĩ đến tư thế kỳ lạ của hắn ngày đó ba đầu ngón tay nắm chuôi kiếm, bỗng nhiên phì cười.

Xa xa, Ôn Hựu đi tới, phía sau là bóng cao su giáo chủ.

Đúng là mèo khóc chuột, giả từ bi!

Ta bĩu môi, nắm kiếm lên lên đi vào phòng, đứng bên giường Lâm Phóng.

“Minh chủ! Ngươi vẫn tốt chứ? Bị thương có nặng hay không?” Bóng cao su giáo chủ gần như muốn quỳ xuống mang theo một trận nước mũi, một đống nước mắt, túm chặt tay Lâm Phóng, thần sắc bi thương.

Lâm Phóng mặt không biến sắc rút tay lại: “Tào giáo chủ không cần lo lắng, ta không có việc gì.”

“Vậy thì tốt!” Bóng cao su giáo chủ nghiến răng nghiến lợi,“Rốt cuộc là ai, lại dám tập kích minh chủ! Quả thực đúng là muốn cùng tất cả võ lâm đối đầu, cùng Tào Dương ta đối đầu!”

Ta không tiếng động hướng về Ôn Hựu vẫn đứng ở một bên, ngầm ra khẩu hình: “Bỉ ổi!”

Mặt hắn vẫn trầm như nước, khóe miệng lại hơi hơi nhếch lên, tiến lên một bước, nâng bóng cao su giáo chủ kia dậy, hòa nhã nói: “Tào giáo chủ thật có tâm.”

Tào giáo chủ hơi sững sờ, giãy thoát khỏi tay Ôn Hựu, hướng về Lâm Phóng hô to: “Minh chủ, bên ngoài hiện tại đều đồn rằng chuyện này là ta làm. Ngài phải thay ta làm chủ, thực không phải ta làm, ta không có lòng ấy, cũng không có gan ấy!”

Lâm Phóng trầm mặc một chút, nâng tay lau đi nước miếng của bóng cao su giáo chủ phun trên mặt hắn.

Nếu như không phải chúng ta cầm chắc chứng cớ vô cùng xác thực, ta thật muốn tin tưởng là hắn vô tội.

Những kẻ tập kích minh chủ đêm đó võ công vô cùng hỗn tạp.

Dường như cố ý che dấu môn phái của mình, chiêu thức của Ý Huyền giáo, Thanh Hổ phái, thậm chí của cả Chiến gia, Lâm gia đều có người sử dụng.

Duy có một người, võ công của hắn không che giấu được.

Đó chính là nam tử như dã thú cùng ta giao chiến.

Mỗi chiêu của hắn đều là để lấy mạng, căn bản không thể che dấu lai lịch.

Hắn dùng là đao pháp của Ý Huyền giáo. Cũng là tuyệt học để bóng cao su giáo chủ thành danh.

Chỉ là ta tin tưởng, không người có thể đem bộ đao pháp ấy bộc ra sát khí mạnh mẽ giống như hắn, bao gồm cả giáo chủ của hắn.

“Tào giáo chủ lo lắng nhiều.” Lâm Phóng ôn hòa nói, “Ngày ấy võ công của người được phái đến chúng ta đã biết rõ, chuyện này ta chắc chắn tra ra manh mối.”

Tào giáo chủ trưng ra một bộ dạng yên lòng, nhiều lần tỏ vẻ chính mình trung thành và tận tâm, mong muốn Lâm Phóng an tâm dưỡng thương, sau đó lưu lại một ngàn lượng bạc, rồi rời khỏi.

“Minh chủ, thương thế của ngươi, giá trị một ngàn lượng?” Ta hài hước nói.

Lâm Phóng cầm lấy túi tiền, chia thành hai phần, một phần đưa cho Ôn Hựu: “Giao cho tiên sinh phòng kế toán.”

Phần còn lại đưa tới trước mặt ta: “Cầm đi, cô nương gia nên đi mua thêm chút quần áo.”

Dưới ánh mắt không tán đồng của Ôn Hựu ta kích động nhận lấy túi tiền.

Hôm qua kịch chiến, ta bị hủy mất một bộ quần áo, tuy là nam trang, cũng nhưng vẫn là quần áo tốt.

Bỗng nhiên nghĩ đến, hai bộ nữ trang tốt duy nhất của ta, đều là Lâm Phóng tặng cho.

Lâm Phóng này, thực là người tri tâm* a!(* Tri tâm là hiểu lòng người khác)

Không giống như một số người! Ta khoe khoang hướng về Ôn Hựu quơ quơ túi tiền.

Hắn khinh bỉ liếc nhìn ta.

Mặc kệ hắn!

Ta cầm lấy tiền, cẩn thận t


Disneyland 1972 Love the old s