Insane
Minh Nguyệt Từng Chiếu Giang Đông Hàn

Minh Nguyệt Từng Chiếu Giang Đông Hàn

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 324751

Bình chọn: 8.5.00/10/475 lượt.

ông kịp suy nghĩ nữa, thậm chí còn không kịp cầm kiếm, ta nhảy lên cửa sổ, phá cửa mà ra!

Bước chân hơi dừng một chút — hành lang đứng đầy người, đập vào mắt chỉ thấy binh khí sáng loáng, sát ý từng trận đập vào mặt.

Ngoài hai mươi bước chân, một hắc y nhân đã đá văng ra cửa phòng Lâm Phóng, đang nhảy vào trong.

Lâm Phóng một mình một phòng, lại không có võ công. Nếu để cho hắc y nhân kia ra tay, Lâm Phóng tất không có đường sống!

Ta căn bản không kịp chần chờ, không kịp suy xét!

Túm vội lấy kiếm của một người áo đen bên cạnh, tay khua nhanh thi triển kiếm pháp, chân dưới không ngừng nửa bước, lao thẳng tới phía trước!

Ta đều không thấy rõ bên cạnh có nhiều hay ít người, bọn hắn dùng cái chiêu thức gì, trong đầu chỉ có một ý niệm: “Xông lên!”

Hình như có rất nhiều người hướng ta tấn công, kiếm trong tay ta nhanh đến nỗi chính ta cũng không thể khống chế!

Quần áo trên người không ngừng truyền tới tiếng “Xoẹt — xoẹt –” vỡ tan, cảm giác đau đớn từ khắp nơi trên thân thể truyền tới.

Ta vẫn phóng tới.

Ngay sau đó, ta thở hồng hộc đứng trước cửa phòng Lâm Phóng, trong gian phòng tràn ngập bóng tối, Lâm Phóng đang cầm thanh kiếm vẻ mặt không hề sợ hãi, một hắc y nhân giơ đao muốn hướng hắn đỉnh đầu bổ xuống……

Nhanh như thiểm điện! Đao người kia thế nhưng nhanh như thiểm điện*!

*Thiểm điện là tia chớp, nhanh như thiểm điện là nhanh như chớp.

Ta gầm lên một tiếng, lao thẳng tới, dùng thanh kiếm trong tay ngăn trở thanh đao tồi tệ của người áo đen!

Kiếm trong tay ta chịu lực quá mạnh đứt đoạn, ta thấy lóe lên trong mắt hắn là một đôi con ngươi điên cuồng như dã thú.

Hắn che mặt, chỉ thấy hai tròng mắt đen tối vô cùng, giống như chết lặng.

Ta cảm thấy kinh sợ, kéo Lâm Phóng bảo vệ ở sau người, dễ dàng chộp lấy kiếm trên tay Lâm Phóng, dùng tuyệt chiêu Phá Liễn kiếm, đâm thẳng vào ngực người trước mặt.

Hắn hơi hơi ngẩn ra, sát khí trong mắt đột nhiên tăng vọt, một chiêu của ta rõ ràng hung hiểm vô cùng, hắn lại không quan tâm, lồng ngực mở rộng ra, đại đao trong tay như sấm vang chớp giật hướng đỉnh đầu ta bổ xuống.

Ta lại không thể tránh né!

Học võ nhiều năm, ta chưa hề gặp được đối thủ dũng mãnh, cố chấp như thế. Võ nghệ của hắn có lẽ kém cỏi hơn ta rất nhiều, nhưng hắn phô ra sát khí như dã thú cùng với đấu pháp liều mạng như vậy, căn bản khiến ta không có phần thắng!

Ta trơ mắt nhìn đao hạ xuống đỉnh đầu, tay chân trở nên lạnh buốt.

“Keng –” Tiếng kim loại va chạm vào nhau.

Một bên, sắc mặt sư phụ nặng nề nghiêm túc, thiết thương trong tay, mạnh mẽ chặn đứng đao của người áo đen kia.

Trên mặt hắn hiện lên một chút kinh ngạc.

Hai người chiến đấu một hồi, người kia dần dần bị sư phụ bức đến cửa.

Ta thở ra một hơi, quay đầu, thấy Lâm Phóng hoàn hảo không việc gì, vẻ mặt cảm kích.

“Này, minh chủ, ngươi vừa rồi lại có thể dùng tư thế cầm bút để cầm kiếm!” Ta cười nói.

Ngoài cửa, đám người Ôn Hựu đá đánh tới nơi này.

Phía trước mấy hắc y nhân liếc nhìn nhau, hô: “Đi!”

Người như dã thú kia cùng đồng bọn nháy mắt đã vội vàng bỏ chạy. Lại bị đám người Ôn Hựu chặn đánh, lưu lại hơn mười cỗ thi thể.

Bên trong khách sạn đèn đuốc sáng trưng.

“Không có chuyện gì đi?” Hạ Hầu sư phụ nhìn Lâm Phóng, Ôn Hựu lại nhìn ta.

“Không việc gì.” Lâm Phóng quay sang nhìn ta,“Nhưng Thanh Hoằng……”

Ôn Hựu lập tức bắt được tay của ta, sắc mặt xanh mét.

Ta theo tầm mắt bọn hắn nhìn xuống, lúc này mới phát hiện, quần áo chính mình toàn thân trên dưới bị cắt xé thành nhiều mảnh, mơ hồ có thể thấy được miệng vết thương lớn lớn nhỏ nhỏ không đồng nhất.

Cánh tay vẫn đang chảy máu, ước chừng là phải chịu một đao.

Kỳ thật đều là những vết thương đơn giản, chỉ vì số lượng rất nhiều, hình dạng lại đáng sợ.

Cũng may cảm giác không đau đớn lắm.

Một sư huynh y thuật kỹ càng đi tới, tinh tế xem xét một phen nói: “Không có trở ngại!” Rồi đưa cho ta một lọ thuốc chữa thương.

Ôn Hựu nhẹ nhàng bắt lấy tay ta: “Ngươi còn không nhanh trở về phòng bôi thuốc?”

Tay của hắn, mềm dẻo vô cùng, ấm áp vô cùng, mạnh mẽ túm lấy ta, đi về phía gian phòng.

Ta loáng thoáng nghe thấy phía sau, sư phụ bắt đầu hạ lệnh, nghiệm tra thi thể, tăng cường lực lượng phòng thủ…… Mọi người tán đi.

Ta quay đầu, nhìn thấy Lâm Phóng vẫn an tĩnh đứng chỗ cũ nhìn ta cùng Ôn Hựu, trên mặt là ý cười ấm áp.

“Tiểu thư! Cô bị thương!” Tiểu Lam bổ nhào tới, lông trên người đều dựng thẳng lên như mèo.

“Thừa lời, tiểu thư em có mắt có thể thấy!” Ta nghênh ngang hướng ghế dựa ngồi xuống.

“Bị thương còn không ngoan ngoãn một chút!” Ôn Hựu nhíu mày nhìn ta,“Bôi thuốc!”

“A! A!” Tiểu Lam lại kinh hô,“Ôn công tử, ngươi như thế nào lại cầm tay tiểu thư nhà ta? Còn không mau buông ra!”

Ôn Hựu không lên tiếng, liếc nhìn ta, mới buông tay ra.

Khuôn mặt nóng rát của ta, bây giờ mới có chút chuyển biến tốt đẹp. Cảm giác cứng ngắc từ ngón tay lan tràn đến toàn thân, thoáng giảm bớt.

Hắn từ trong lồng ngực lấy ra một bình sứ nhỏ tinh xảo màu lam: “Dùng cái này..”

Ta tiếp nhận lấy: “Băng cơ hoán linh tán?”

Thuốc tiên trị bị thương trong truyền thuyết? Cực phẩm làm trắ