
ệ, Tiểu Lam…… Tửu lượng của ta vốn rất tốt, hôm nay lại càng giống như uống bao nhiêu cũng không đủ, khi hai mắt ta mông lung, đầy bàn đã không thấy còn ai ngẩng đầu.
Bỗng nhiên, bên cạnh một bàn tay lạnh lẽo duỗi ra đoạt lấy ly rượu của ta. Lực đạo của hắn không lớn, nhưng cảm giác lạnh buốt quen thuộc khiến cho ta không dám phản kháng, trong tay buông lỏng, trên người cũng mềm mại, bất giác ngã vào trong lòng hắn.
Phút chốc ấy, lại không muốn dậy.
Vòng tay của hắn chẳng hề giống như bàn tay băng lãnh, ngược lại còn có một chút ấm áp mềm mại. Vòng tay quen thuộc màu trắng, lại khiến ngươi an tâm kì lạ. Không muốn đứng dậy, không muốn rời khỏi. Hắn luôn luôn kiên định trấn tĩnh như vậy, hắn vẫn là chủ thượng của ta.
Nhưng sao có thể không dậy? Tuy rằng đã say đến mơ hồ, nhưng chút ý thức còn tồn tại của ta cũng cảm thấy không thỏa. Ta giãy dụa muốn dậy muốn mở to hai mắt.
Một đôi tay lại ngăn trở.
Hắn vòng tay quấn lấy thân thể của ta, giữ ta ở lại trong lòng hắn.
Một giọng nói trong suốt như nước, còn mang theo thở dài, nhẹ nhàng ghé vào tai ta: “Bọn hắn đều say, không có người tỉnh. Ngươi ngủ đi.”
Ta liền rốt cuộc không thể mở to hai mắt, vùi đầu tại trong lòng hắn.
Lồng ngực của hắn cũng chẳng hề đơn bạc như vẻ ngoài, ngược lại còn có chút dày rộng.
Đúng thế, bộ dáng hắn vốn cao, hai năm qua cũng vẫn là cùng sư phụ rèn luyện thể. Trên người còn có mùi hương dễ chịu, cực giống tuyết đầu xuân, thanh lạnh sạch sẽ.
Mấy năm nay, ta chỉ vùi đầu vào lòng một nam tử duy nhất. Nhưng ngày ấy đã đi qua, từ nay về sau, vô luận ra sao, ta đều không thể ngửi được hơi thở ấm áp như ánh nắng trên người Ôn Hựu. Một năm cùng nhau vượt qua bao sóng gió, có biết bao nhiêu ngày đêm trong lòng hứa hẹn, đều trở thành vô ảnh, ta ngay cả nghĩ lại cũng không thể. Hơn một năm nhớ thương, ta coi hắn là động lực khi đứng trước ranh giới sống chết, có điều cũng chỉ là những nỗ lực kiên trì tự cho là đúng…Lâm Phóng, ta cùng Ôn Hựu hết rồi, ngươi biết không? Ôn Hựu, hắn không cần ta, hắn đã cùng công chúa thành hôn, ta rốt cuộc không thể nhìn hắn một cái! Hắn đã từng như vô cùng kiên định hứa hẹn sẽ cùng ta sống đến già, vĩnh viễn không tách ra! Nhưng hắn sai hẹn!
“Hoằng Nhi…… Ta biết……” Lâm Phóng bỗng nhiên ở bên tai ta nói nhỏ: “Tất cả sẽ tốt lên. Hoằng Nhi, ngươi kiên cường như vậy, có cái gì không vượt qua được?”
Trong hốt hoảng, đôi tay ấy lau đi nước mắt trên mặt ta. Đôi tay đã có chút nóng, nhẹ nhàng nâng mặt ta lên.
Trong lòng ta quyết định, đúng nha, có cái gì không vượt qua được! Chiến Thanh Hoằng, ngươi còn có cái gì không đi qua được?
“Minh chủ…… A…… Thuộc hạ……” Một thanh âm từ phía sau truyền tới, mang theo một chút kinh ngạc cùng kích động.
Đôi tay ấy buông ra, ta mê mang ngã vào trong lòng hắn. Chỉ cảm thấy đôi tay hắn nhẹ nhàng đặt ở trên lưng ta. Có người, như vậy không được! Chiến Thanh Hoằng, ngươi đang làm cái gì…… Ta nỗ lực muốn ngồi dậy, nhưng tay hắn lại dùng lực, ta vô thức lại không dám giãy thoát nữa.
Trong mông lung, lại nghe thấy thanh âm ấy rõ ràng nói: “Minh chủ, vừa rồi phủ thứ sử tới đưa thiệp. Nói Hoa Diêu công chúa cùng phò mã muốn mở tiệc tiếp đón huynh đệ vừa lập công, thánh chỉ của hoàng đế cũng giao cho Hoa Diêu công chúa tuyên đọc, chúng tướng cần phải tham dự!”
Hoa Diêu công chúa…… Phò mã……
Ta giật mình, phảng phất như trên trán bị người đâm hai cây kim, nháy mắt đau đớn khó kiềm chế, cảm giác say nhất thời tỉnh hơn phân nửa. Ta mở to hai mắt ngẩng đầu, đối diện với Lâm Phóng kinh ngạc mở to hai mắt. Hắn ở trước mặt ta không đến một tấc, thanh tuấn bức người, không thể nhìn thẳng. Ta đột nhiên ngồi thẳng lên, giãy thoát khỏi lòng hắn, vội vàng lui lại mấy bước, kéo khoảng cách với hắn.
Hắn lẳng lặng để tay xuống, chăm chú nhìn ta, biểu tình không có một chút nào không tự nhiên.
Chiến Thanh Hoằng, ngươi thực sự váng đầu, cư nhiên lại dựa vào trong ngực Lâm Phóng, thực là đủ ti tiện!
Văn Thanh tiến vào báo tin vẫn rủ xuống không dám ngẩng đầu nhìn chúng ta, ta nhịn không được cười khổ –
Công chúa phò mã đãi yến sao…… Hôm sau, lại ngoài ý muốn trời trong lành. Mây trắng mỏng treo trên bầu trời xanh nhạt, trên nóc nhà có chim hót líu lo.
Ta tỉnh lại vỗ vỗ cái đầu đau nhức, Tiểu Lam vừa lúc bưng nước ấm đẩy cửa vào, gió lạnh liền lọt vào trong phòng, ta không nhịn được co người rụt vào trong chăn. Tiểu Lam hai mắt cũng là lim dim, nhưng điều này lại không ngăn được nàng khí thế mười phần trừng ta một cái.
“Tiểu thư! Cô càng lúc càng không biết tiết chế!” Nàng chống nạnh ở một bên nhìn ta rửa mặt: “Ở thành Miện Châu cư nhiên vứt em ở lại, đêm qua lại uống rượu say mèm! Tiểu thư, coi như cô muốn báo thù, cũng nên mang Tiểu Lam theo nha! Tiểu thư có biết đoạn đường này mỗi đêm em đều lo lắng, một đường khóc lóc tới đây hay không?”
Ta ngẩng đầu, hai mắt nàng đúng là có chút sưng. Lau khô mặt, nói: “Nhưng không lưu lại, ta làm sao thành toàn được nhân duyên cho em?”
Quả nhiên, khuôn trắng nõn của Tiểu Lam nháy mắt đỏ ửng, ngay cả nói chuyện cũng không lưu loát: “Tiểu…tiểu thư,