Snack's 1967
Minh Nguyệt Từng Chiếu Giang Đông Hàn

Minh Nguyệt Từng Chiếu Giang Đông Hàn

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 325511

Bình chọn: 9.00/10/551 lượt.

ắng vẻ trống trải. Ta mặc vào bộ quần áo bông, đẩy cửa phòng ra.

Hộ vệ Văn Thanh vừa đúng lúc bưng nước ấm từ đình viện đi tới: “Hộ pháp, hôm nay đỡ hơn nhiều chưa?”

Ngoài cửa, Tiểu Hoàn cười nói: “Hộ pháp đại nhân tự nhiên là tốt hơn nhiều, đây chính là công lao của ta.” Nàng lại nghiêng đầu nhìn hướng ta: “Hộ pháp đại nhân, nô tì hầu hạ ngươi rửa.”

Ta khoát tay: “Các ngươi đừng làm hư ta.” Ta tiếp lấy nước ấm, ngồi ở trong sân rửa mặt.

Khí nóng đập vào mặt, ta rùng mình một cái. Thấy trong bồn nước là một gương mặt bình tĩnh, suy nghĩ của ta khoảnh khắc đình trệ.

Nhưng chỉ trong phút chốc, ta lại đối với bóng mình trong nước cười cười, vốc nước rửa.

Trở lại Kiến Khang, đã năm ngày.

Tối hôm ấy, sau khi từ trong phủ công chúa trở về, ta liền sốt cao không lui. Đoán chừng là vì một chặng đường này chạy quá gấp, lại không ăn uống tốt, còn trong đêm mùng ba rét lạnh nhất nửa đêm mặc áo mùa hạ ra khỏi cửa…… Ta cười khổ một cái, Tiểu Hoàn tiếp lấy chậu nước trong tay ta: “Hộ pháp đại nhân, chúng ta đến tiền sảnh ăn cơm!”

Ta gật gật đầu. Ước chừng đêm đó ta mặc bệnh không dậy đã hù dọa hộ vệ trong Hạ Hầu phủ, bọn hắn thuê tới một vị cô nương chăm sóc ta, đó là Tiểu Hoàn. Văn Thanh là người đứng đầu trong đám hộ vệ, mấy ngày nay cũng là hắn trông chừng ta.

Đi qua hành lang uốn khúc đến sảnh đường, hai ba người hộ vệ đã dùng xong cơm, hướng về phía ta gật đầu.

Ta cùng Văn Thanh ngồi xuống trước bàn, hắn cười nói: “Thật tốt quá, ta xem là thân thể của đại nhân đã khỏi, bọn thuộc hạ cuối cùng có thể giao ngài cho minh chủ cùng Hạ Hầu đại nhân rồi.”

“Ngươi yên tâm, ta sẽ không chạy loạn nữa đâu.” Ta nói, Văn Thanh có chút ngại ngùng gãi gãi đầu. Mấy ngày nay, mỗi ngày mỗi lúc đều có hộ vệ luân phiên canh gác ở cửa phòng ta.

Trong Hạ Hầu phủ an toàn, bọn hắn luân phiên canh gác, tự nhiên là do minh chủ cùng sư phụ bày mưu đặt kế — đoán chừng là sợ ta lại ra đi không lời từ biệt.

Nhưng ta có thể đi nơi nào?

Ta múc một muỗng cháo, lẳng lặng uống hết.

“Hộ pháp đại nhân, sáng nay ta nhận được tin tức, minh chủ đại nhân ngày mai sẽ đi trước trở lại Kiến Khang.” Văn Thanh lộ vẻ mặt vui mừng.

Ta ngẩn người, ngẩng đầu: “Như thế nào nhanh như vậy? Lộ trình một tháng, đội ngũ lại nhiều như vậy……”

“Nga, là minh chủ muốn sớm trở về Kiến Khang báo cáo công tác cho triều đình, cho nên dẫn nhân mã trở về trước.” Văn Thanh cười nói: “Có lời đồn nói rằng Đỗ Tăng trọng thương không chữa trị được, đã chết. Võ lâm Giang Đông vì triều đình đã lập được chiến công hiển hách, uy chấn thiên hạ!”

Ta bỗng nhiên có chút bất an — Lâm Phóng, đi trước trở về, ngày mai……

Trong đầu bỗng nhiên hiện lên ngày ấy, mặt mày hắn lạnh lẽo, coi thường tất cả mọi người, duỗi tay về phía ta……

Đôi tay ấy cũng như con người hắn, băng tuyết yên tĩnh mà kiên định.

Bỗng nhiên có chút buồn, lại có chút hổ thẹn. Muốn ta phải đối mặt với Lâm Phóng như thế nào? Ta từng thề, vĩnh viễn bảo hộ bên cạnh hắn. Nhưng lại vì nữ nhi tình trường, vì một nam tử đã rời bỏ mình mà không nghe hắn nói.

“Phanh –” Ta buông bát đũa, Văn Thanh cùng Tiểu Hoàn đều kinh ngạc nhìn ta.

“Ta…… Ta không ăn .” Ta đứng lên: “Ta đi luyện kiếm.”

“Nhưng hộ pháp đại nhân ngươi mới ăn một chút như vậy……” Khoảnh khắc giọng nói của Tiểu Hoàn đã ở rất xa.

Ta rút “Quyết”, đứng ở trong sân.

Ngưng thần, định khí.

Ta rít một tiếng, Phá Liễn kiếm pháp xuất ra, tuyết đọng bay lên, kình phong tràn lan. Cảm giác trong tay lại dường như có chút lệch lạc, khống chế không nổi “Quyết”, mấy cái động tác bình thường ta vẫn sử dụng tốt nay lại chẳng ra làm sao.

Phá Liễn kiếm pháp cái gì!

Ta ném “Quyết” xuống đất, vừa vặn Tiểu Hoàn theo đuôi chạy tới bị hành động của ta dọa run run.

“Ngươi không cần sợ, ta không phải cáu giận với ngươi.” Ta nói: “Ta chỉ là tự trách mình.”

Lâm Phóng ngày mai sẽ trở về, ta phải đối mặt với hắn ra sao? Ta làm chuyện sai, ta phải xin lỗi.

Nhưng ta, thực tại…… rất mệt mỏi. Ta thật sự không có tâm tư đến trước mặt bất kỳ ai, thỉnh cầu tha thứ.

Cũng không muốn ở trước mặt ai, nhắc tới chuyện của hắn.

Nghĩ đến đây, ta bỗng nhiên bình tĩnh trở lại.

Lâm Phóng cũng tốt, sư phụ cũng tốt, Tiểu Lam cũng tốt. Bất kỳ ai cũng tốt.

Ta đã như vậy, lại còn cần để ý tới người khác nghĩ gì, lại sao còn cần đi giải thích cái gì?

Ta xoay người nhặt “Quyết” lên, hơi hơi chấn động, phủi xuống bông tuyết đọng trên kiếm.

Nhắc tay áo, chà lau vết nước đọng trên thân kiếm.

Chung quanh bỗng nhiên cực yên tĩnh, thậm chí ngay cả tiếng hít thở của Tiểu Hoàn đều biến mất không thấy. Nhưng lại có tiếng bước chân rất nhỏ xâm nhập vào trong tai, tiếng bước chân ấy có chút quen thuộc, lại có chút xa lạ. Quen thuộc là bước chân ấy dịu dàng cùng chấn tĩnh, xa lạ là tiếng bước chân ấy luôn luôn phải khoan thai không nhanh không chậm, hôm nay rõ ràng có chút gấp.

Ta ngẩng đầu.

Chung quanh thực vô cùng yên tĩnh, có lẽ lúc này ngay cả có người hô lớn bên tai ta đều nghe không được. Chỉ vì hắn đứng đó quần áo trắng hơi cũ, tay áo tung bay, dung nhan như băng tuyết cơ hồ muốn nhập cùng màu trắng