Polly po-cket
Minh Nguyệt Từng Chiếu Giang Đông Hàn

Minh Nguyệt Từng Chiếu Giang Đông Hàn

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 325573

Bình chọn: 9.00/10/557 lượt.

ân trời; chỉ là một năm, mà không phải cả đời.

“Công chúa, phò mã, kỳ thật vi thần cùng Thanh Hoằng……” Giọng nói trong trẻo như nước của Lâm Phóng bỗng nhiên vang lên, cắt qua một quãng giằng co lúng túng.

“Giờ lành đến!” Một giọng nói lanh lảnh chen vào, cắt ngang lời Lâm Phóng.

Công chúa nhanh chóng liếc nhìn ta, nàng cũng đứng lên: “Đã đến thời điểm tuyên đọc thánh chỉ. Lâm Phóng, Hạ Hầu Dĩnh, Chiến Thanh Hoằng, quỳ xuống! Tiếp chỉ!”

Ta cảm thấy đến khi đọc danh tự của ta, ngữ khí rõ ràng nặng thêm mấy phần. Ta thấy được trong mắt nàng, tràn đầy hận ý cùng tức giận. Khi nàng nhắc đến danh tự của ta, ngữ khí rõ ràng nặng thêm mấy phần. Ta thấy được, trong mắt nàng, tràn đầy hận ý cùng tức giận.

Lâm Phóng, sư phụ cùng các tướng sĩ có liên can đều đứng dậy, đi đến khoảng trống trong phòng, hướng về công chúa quỳ xuống. Ta vẫn không nhúc nhích, Hoắc Dương bên cạnh cũng không nhúc nhích, ngay cả La Vũ tuy rằng liên can nhưng lại không rõ nguyên do, vẫn đứng im tại chỗ.

Muốn ta, hướng về phía nàng quỳ xuống?

Ta nhìn hướng công chúa, trên gương mặt thanh lệ của nàng, đôi mắt đẹp dường như đang muốn phóng hỏa, ghen tị oán hận không chút che lấp. Lúc này, trên mặt nàng cũng tăng thêm mấy phần thần sắc khinh miệt chán ghét, đôi tay nâng thánh chỉ nhìn ta.

Lẳng lặng hùng hổ doạ người.

Ta nhìn bốn phía, trừ ba người chúng ta, tất cả quan viên, thậm chí ngay cả Ôn Hựu cũng đã quỳ xuống.

Nữ tử này, nàng gặp may mắn, hàng vạn hàng nghìn người chỉ cần nàng muốn là có thể sủng ái. Nhưng nàng lại đoạt Ôn Hựu, ngay trước mặt ta, không che đậy cắt đứt tình cảm của ta cùng hắn.

Chợt thấy có chút khác thường, ta hơi hơi nghiêng đầu, một ánh mắt lợi hại bình tĩnh nhìn ta.

Lâm Phóng.

Tuy rằng hắn cái gì cũng chưa nói, nhưng ta hiểu được hắn muốn nói cái gì. Ta nghiêng đầu, chỉ thấy vẻ mặt Hoắc Dương không bình tĩnh, La Vũ cũng có chút mờ mịt, mắt ngó ta cùng Hoắc Dương.

Lâm Phóng là nói: Ngươi muốn bọn hắn, chôn cùng ngươi sao?

“To gan! Vì sao không quỳ!” Có một tên hoạn quan giọng lanh lảnh khiển trách, trong mắt công chúa chậm rãi hiện lên thần sắc đắc ý.

Ta từ sau chiếc kỷ trà đi ra, chậm rãi quỳ xuống bên người Lâm Phóng, nghe thấy bên cạnh Hoắc Dương thầm mắng một tiếng.

“Bản cung còn cho rằng Chiến Thanh Hoằng có gì bất mãn? Định kháng chỉ sao?” Giọng nói công chúa vang lên trên đỉnh đầu ta. Ta cúi thấp đầu, nhưng vẫn có thể tưởng tượng ra vẻ mặt xem thường của nàng.

Một bàn tay lạnh lẽo bắt lấy tay phải ta. Gân xanh trên cánh tay trắng nõn như muốn rách da mà ra, bỗng nhiên khiến ta nghĩ đến cái chết.

“Chỉ là một nữ tử bần hàn, hừ!” Công chúa cười lạnh, tuyên đọc nội dung thánh chỉ.

Trong thánh chỉ hoàng đế khen ngợi chúng ta có công lớn, tiền thưởng hàng nghìn lượng bạc, còn phong cho chúng ta quan chức. Phong Lâm Phóng làm uy vũ minh chủ, đại khái là muốn để hắn làm người phát ngôn của hoàng gia trong võ lâm.

Cuối cùng, Lâm Phóng nâng hai tay tiếp lấy thánh chỉ, thản nhiên nói: “Thảo dân tạ ơn.”

Giọng nói Ôn Hựu vang lên: “Thánh chỉ đã tuyên, mọi người cũng mệt mỏi rồi, hôm nay đến đây liền kết thúc thôi!”

Ta ngẩng đầu, thấy công chúa cắn môi nhìn Ôn Hựu, Ôn Hựu lại không nhìn nàng, ánh mắt đạm đạm nhìn phía trước.

Chưa bao lâu mà một Ôn Hựu dịu dàng, anh tuấn, lòng ôm chí lớn anh dũng khí khái, cũng bắt đầu có thần sắc nhạt nhẽo như vậy?

Ta hướng về Lâm Phóng nói: “Minh chủ, chiến trận xong rồi, ta cũng không phải tướng quân, ta đi, ta muốn rời khỏi võ lâm.”

Lâm Phóng đột nhiên quay đầu nhìn ta, đôi tay nắm lấy ta bỗng nhiên siết chặt lại. Ta hơi dùng lực liền dễ dàng giãy thoát. Không đợi người khác mở miệng, liền sử dụng khinh công, chạy ra khỏi phủ công chúa.

——————–

Đêm đã khuya, ta đẩy ra cửa phòng, lò sưởi bên trong phòng khiến ta có cảm giác chính mình một thân lạnh lẽo. Tiểu Lam đang ngồi ở dưới đèn thêu thùa, ngẩng đầu thấy ta, liền đem đồ nhét lung tung vào trong bao, mặt lộ vẻ thích thú: “Tiểu thư, bây giờ chúng ta có thể đi tìm lão gia cùng phu nhân?”

Ta gật gật đầu: “Tiểu Lam, em phải tạm thời tách khỏi Lục sư đệ, thực sự bỏ được sao?”

Tiểu Lam rất có khí thế vỗ vỗ ngực: “Tiểu thư, em há lại là người trọng sắc khinh bạn sao!? Huống hồ cô không phải đã nói chỉ là tạm chia tay thôi sao?”

Ta đúng là đã nói qua, là nói lúc trước khi rời khỏi Kiến Khang.

Tiểu Lam lấy ra một lá thư, để ở trên bàn: “Tiểu thư, đi thôi!”

Ta tiếp lấy một bao đồ trên tay nàng, phủ thêm một lớp áo khoác đen, xoay người ra khỏi cửa.

Đêm cực kỳ thanh lãnh. Tuyết đọng chưa tan, bên trên chỉ có dấu chân của hai người.

Chúng ta từ chuồng ngựa dẫn hai con tuấn mã, bước vào trong bóng đêm.

Sau khi trở lại Kiến Khang, ta nhận được tin cha mẹ đang tại quận Côn Ninh ở Dương Châu. Kỳ thật mấy ngày nay, ta bỗng thấy nhớ cha mẹ. Bước chân vào giang hồ hai năm qua, không có một ngày không nhúng đến tinh phong huyết vũ. Bây giờ đôi tay của ta đã dính đầy máu tươi.

Trong thư cha nói: “Ngươi đã ở bên ngoài hai năm, đến lúc nên trở về Chiến gia rồi, chính thức tiếp quản vị trí chưởng môn.”

Kỳ thật ta nghĩ, bọn h